Kinh thành có hơn một trăm vạn người ở cố định, hơn một triệu lao động lưu động. Trong biển người mênh mông Trương Nghiêu Tá biết đi nơi nào tìm Phạm Ninh? Hơn nữa hình dáng Phạm Ninh thế nào bọn họ cũng không biết.
Nhà Phạm Ninh thuê chính là một căn tứ hợp viện, trong sân có một giếng nước, còn có một cây đào lớn. Phạm Ninh ở nhà chính, Tô Lượng ở phòng bên trái, Lý Đại Thọ ở phòng bên phải. Trong viện không có nhà vệ sinh riêng, chỉ dùng bồn cầu. Mỗi tháng bỏ ra ba trăm văn tiền, mỗi sáng sớm đều có người đến thu dọn.
Điều làm cho bọn họ hài lòng nhất chính là chỗ này ở gần khu buôn bán sầm uất nhất Cựu Tào, cách bọn họ chưa tới trăm bước.
Nơi buôn bán này chính là một hợp thể buôn bán của Đại Tống, nơi này có cuộc sống khá phóng túng, cái gì cũng có, chỉ riêng về ăn uống có trên trăm cửa hàng.
Còn có nơi làm đẹp, bán thú cưng, chuyển phát nhanh, người môi giới, cửa hàng cầm đồ, giặt ủi, lau dọn nhà cửa, quần áo. Ngoài ra còn có nhiều dịch vụ khác như kể chuyện, quán trà, kỹ quán và các cửa hàng giải trí khác.
Thu dọn hành lý xong, mọi người liền đến Khu vui chơi ăn cơm trưa. Ở khu vui chơi này, đối diện cửa lớn là khách sạn Cựu Tào. Đây cũng là một nhà trọ nổi tiếng phục vụ khoa cử, dùng từ ngữ tương đối chuyên nghiệp, gọi là khách sạn giành cho khoa cử.
Điều này có ý nghĩa gì chứ?
Chủ yếu là các thí sinh tham gia thi Tỉnh, hàng năm có hơn mười vạn người tập hợp ở kinh thành, vì phòng hờ trùng khớp, danh sách dán bảng so với bình thường muộn hơn hai ngày.
Một khi yết bảng, phải đưa ra phương pháp báo tin khi có kết quả. Kinh thành có mấy trăm nhà trọ, việc báo tin không thể đưa đến mỗi nhà. Bình thường chỉ có hai mươi nhà trọ được chỉ định, Cựu Tào khách sạn thuộc một trong số đó.
Hai mươi nhà trọ này được xác định, khi các thí sinh báo danh phải chỉ định khách sạn để làm nơi liên lạc với bản thân. Đến ngày yết bảng, thí sinh sẽ đến nhà trọ chờ.
Tuy nhiên, báo danh bình thường bắt đầu từ tháng mười một, đến cuối tháng mười hai hết hạn, hạn hai tháng.
Hiện tại mới đến cuối tháng chín, còn một tháng nữa mới bắt đầu báo danh, thời gian còn sớm. Nếu có gì bất ngờ xảy ra Phạm Ninh sẽ dùng Cựu Tào khách sạn làm nhà trọ liên lạc. Chỉ cần cho nhà trọ chút tiền, nhà trọ sẽ truyền lại tin tức phục vụ khoa cử.
Lúc này mới đến giữa trưa, khu vui chơi đã khá náo nhiệt rồi, dòng người hối hả, qua lại không ngừng. Bên ngoài một tiểu nhị chạy nhanh tới hô lớn:
- Làm ơn, làm ơn, nhường đường một chút.
- Sư huynh, đằng kia có cửa hàng chuyển phát nhanh.
Lý Đại Thọ chỉ vào nơi có một tiểu điếm hô to.
Bọn họ cần gửi trước mấy phong thư, sau đó ăn cơm trưa.
Phạm Ninh cũng nhìn thấy trên bản có viết "Cửa hàng chuyển phát nhanh Vương Chùy Nhi". Đây cũng là một cửa hàng khá nổi tiếng ở kinh thành, mở không ít chi nhánh, nơi này hẳn là một trong những chi nhánh đó.
Ba người đi vào cửa hàng, một gã chưởng quỹ đang bận rộn. Ông ta ngẩng đầu cười hỏi:
- Ba vị nha nội, cần gửi tin sao?
- Có mấy phong thư cần cửa hàng chuyển dùm.
Chưởng quỹ đưa ra ba ống trúc, trên ống trúc có chia làm hai phần, bên phải viết bản địa, bên trái ngoại trấn.
Chưởng quỹ nhìn ba người nói:
- Kinh thành là bản địa, ngoài kinh thành bao gồm các huyện phủ Khai Phong đều là ngoại trấn.
Mọi người lấy ra mấy phong thư đặt trong ống trúc, Phạm Ninh ngoài báo tin bình an cho cha mẹ, còn viết một phong thư cho Trình Trạch ở Dương Châu, nói địa chỉ cho y biết. Mặt khác cũng viết một bức cho Âu Dương Thiến, nói địa chỉ cho nàng biết.
- Của vị nha nội này thu trăm văn tiền.
Chường quỹ nhìn ba bức thư của Phạm Ninh, nói với hắn:
- Bình Giang phủ năm mươi văn, Dương Châu bốn mươi văn. Bởi vì ở nông thôn cho nên hơi đắt một chút, trong kinh thành thì chỉ cần mười văn, tổng cộng một trăm văn tiền. Nếu nha nội muốn thư gửi đến kinh thành trong hôm nay thì lại thêm mười văn tiền.
Phạm Ninh lấy ra một khối ngân giác tử, lại lấy ra mười văn tiền đều đưa cho chưởng quỹ:
- Một ngân giác tử, thêm mười văn tiền, kinh thành thỉnh cầu hôm nay đưa đến.
- Không thành vấn đề, ta lập tức đi thu xếp.
Chưởng quỹ lại thu tiền của Tô Lượng và Lý Đại Thọ, ba người lúc này mới rời khỏi cửa hàng, theo dòng người tìm kiếm món ăn ngon hai bên đường.
Đúng vào giờ ăn trưa, thức ăn hai bên đường tỏa hương thơm phức, ở khu vui chơi bình thường có rất ít quán rượu, cơ bản chỉ như tiệm tạp hóa, khắp nơi toàn quán ăn, chỉ toàn những món đặc trưng, rẻ tiền, hầu hết đều là món dân chúng yêu thích. Dân chúng ở gần nơi này, có điều kiện ít khi nấu nướng, mỗi ngày đều đến nơi này ăn, đủ các loại.
Ba người đi một vòng, hàng trăm cửa hàng hai bên đường khiến họ choáng ngợp, thật không biết nên chọn quán nào.
Lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy một cửa hàng, cửa hàng này có tên Đồng Tiễn Tử Mân Côi Kê. Tên cửa hàng có chút đặc sắc, hấp dẫn Phạm Ninh, phía dưới đặt một tấm biển bên trên có viết "Bản điếm cung cấp rượu trắng"
Điều này làm cho Phạm Ninh rất hứng thú, thì ra còn có rượu trắng, cũng không biết thị trường rượu trắng kinh thành như thế nào?
- Vào đây đi.
Phạm Ninh chỉ quán "Đồng Tiễn Tử Mân Côi Kê", ba người nhanh chóng đi vào tiểu điếm. Đây là một quán nhỏ, một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi cười nói:
- Chỉ có ba vị nha nội sao?
Phạm Ninh gật đầu:
- Chỉ có ba người.
- Ba người mời theo ta.
Tiệm ăn rất nhỏ, gần như tận dụng mọi không gian, đặt năm bàn nhỏ, ghế ngồi đều là ghế đẩu, ba bàn lớn ngồi đầy người, chỉ còn hai bàn trống, người phụ nữ cười nói:
- Hai bàn đều có thể ngồi, các vị tùy ý chọn đi.
- Sư huynh, ngồi bên này.
Dáng người Lý Đại Thọ khá to lớn, ngồi ghế đẩu có hơi chật chội, hắn tìm một chỗ hơi rộng ngồi xuống, cười nói:
- Nơi này khá hơn một chút, bên kia rất chật chội.
Phạm Ninh và Tô Lượng cũng ngồi xuống, người phụ nữ mang ba bát canh nóng lên cười nói:
- Món ăn đặc sắc của quán là mân côi kê (gà hoa hồng), những món khác cũng có sẵn như thịt dê, thịt nai, thịt kho tàu cá chép, thịt thỏ nướng. Ngoài ra còn có ngỗng nướng, vịt quay, và rau theo mùa bốn món. Chúng tôi cũng cung cấp bánh bao hấp, bánh bao Hồng Tướng Quân nổi tiếng, quán không tăng giá.
- Gà hoa hồng bán thế nào?
Phạm Ninh hỏi.
- Bình thường bán toàn nguyên con, cũng có thể bán nửa con, tiểu quan nhân có thể tùy ý chọn.
- Một gà hoa hồng, một dĩa thịt kho tàu cá chép, một dĩa thịt nai, một dĩa rau theo mùa bốn món, mười bánh bao thịt.
- Ta biết rồi, ba vị tiểu quan nhân có muốn uống gì không? Quán có rượu dê, có nước uống nguội, nước ô mai mật ong của cửa hàng khá nổi tiếng, cũng có cả sữa tươi nữa.
Phạm Ninh chỉ tấm biển ngoài cửa hỏi:
- Trên đó có ghi quán có cung cấp rượu trắng, rượu trắng là cái gì?
- Tiểu điếm là cung cấp rượu trắng do chính Vương gia cung ứng, tên Quảng Lăng Xuân, ba mươi văn một vò.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Vậy cho một vò, cùng ba ly ô mai.
- Ba vị chờ xíu, lập tức mang ra liền.