Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 272 - Chương 271

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 271
 

- Thôi đi, dù sao muội rảnh rỗi không có việc gì, chuyện này ta cứ giao cho muội đi.

- Cái gì gọi là huynh giao cho ta?

Phạm Ninh lời nói khiến Chu Bội rất là bất mãn:

- Hai năm qua ta luôn luôn quản lý Kỳ Thạch Quán, Phạm Nhị thúc cách hai tháng đều viết một phong thư báo cáo cho ta việc kinh doanh.

- Còn nữa, cửa hàng Kỳ Thạch Quán kinh thành là ta tìm được, sang năm sau sẽ chính thức giao cho chúng ta, đầu tháng hai Phạm Nhị thúc sẽ lên đây xử lý, chuẩn bị mở cửa tiệm, việc này huynh cho là ai làm hả?

Phạm Ninh thế mới biết Nhị thúc chẳng nói rõ gì với hắn, ông ấy rõ ràng nói với hắn là bằng hữu đang giúp hắn tìm cửa hàng, hóa ra là Chu Bội, Phạm Ninh bỗng nhiên ý thức được, Chu Bội đúng là tham gia chuyện Kỳ Thạch Quán còn làm nhiều việc hơn hắn nữa.

Nếu nói từ đầu thì hắn mới là đại đông chủ, nhưng cuối cùng lại chẳng quản gì nhiều, cũng không muốn hỏi.

Tuy nhiên lại nói, có Chu gia ở kinh thành hiệp trợ, 'kế hoạch đá Điền Hoàng" của hắn có lẽ lại càng dễ mở rộng hơn.

Nghĩ thông suốt, khúc mắc trong lòng Phạm Ninh cũng giải quyết dễ dàng, hắn cười hỏi:

- Vậy muội đúng là rất có tâm với đá Điền Hoàng nhỉ?

- Ta còn muốn hỏi huynh đó? Đá Điền Hoàng rốt cuộc hình dạng thế nào, huynh lại đánh ván bạc lớn như vậy?

Chu Bội tò mò hỏi.

Phạm Ninh cười cười nói:

- Hai ngày trước Tô Lượng ở chùa Đại Tướng Quốc mua được mấy viên đá Điền Hoàng, ta lấy một viên tính hôm nay sẽ tặng cho muội, vừa rồi cùng mẫu thân muội gặp mặt, ta tặng nó cho huynh trưởng Chu Triết của muội rồi, cảm tạ huynh ấy tặng ta pho tượng.

Lúc này, xe ngựa của Chu Bội đã đến đầu ngõ nhà Phạm Ninh, chầm chậm ngừng lại.

- A Ninh, chiều hôm nay ta phải đi học, không có thời gian, hai ngày nữa ta sẽ dẫn huynh đi xem cửa hàng, mấy ngày nay huynh chuyên tâm ôn tập, đừng có đi lung tung đó.

Phạm Ninh cười gật đầu, hắn nhảy xuống xe ngựa, vẫy chào Chu Bội, xe ngựa hướng phía tây chạy đi, rất nhanh đã khuất xa.

Trong xe ngựa, Kiếm Mai Tử đột nhiên hỏi:

- A Bội, sao người không hỏi chuyện của Âu Dương cô nương?

- Kiếm tỷ, có chuyện cũng không nên hỏi, ta muốn chắc chắn, nếu hắn muốn nói cho ta biết hắn sẽ tự nói, còn nếu hắn không muốn nói, ta hỏi cũng được gì đâu.

Kiếm Mai Tử hừ lạnh một tiếng:

- Đứng núi này, trông núi nọ, nam nhân đúng là không có một tên nào tốt, nếu hắn dám phụ muội, ta sẽ cho hắn một kiếm.

Chu Bội đỏ bừng cả khuôn mặt xấu hổ, lôi kéo kiếm cánh tay của Mai Tử lay động:

- Kiếm tỷ, tỷ nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ có cùng hắn mở tiệm kinh doanh thôi. Ngoài ra không có quan hệ gì cả.

Kiếm Mai Tử liếc nhìn nàng một cái.

Tin Chu Bội một mình ngồi xe ngựa rời đi bị quản gia đúng lúc nói cho mẫu thân của nàng Vương thị, Vương thị tức giận tím mặt, bà xanh mặt nói:

- Đợi nha đầu chết tiệt kia trở về, lập tức đưa nó tới gặp ta!

Vương thị ở trong nội đường chắp tay sau lưng đi lại xung quanh, một đứa con cả ngu si đã khiến bà khổ tâm lao lực lắm rồi, hiện tại nhi nữ cũng không để cho mình bớt lo, mấy đứa con của bà rốt cuộc phải làm bà lao tâm khổ lực đến khi nào?

Trong lòng bà cũng hơi oán giận tổ phụ của Chu Bội, từ nhỏ đã quá nuông chiều nàng, dạy hư nàng, làm gì có tiểu nương tử nào cả ngày giả trang nam nhi, chạy tới học đường đọc sách chứ? Đây đúng là chuyện hết sức hoang đường.

Lúc này, một hầu gái báo lại, tiểu nương tử đã trở lại, đang ở chỗ đại nha nội.

Vương thị thoáng nhẹ thở ra, may quá, phỏng chừng Phạm Ninh khá biết điều, không có dẫn theo Chu Bội du ngoạn khắp nơi.

Kỳ thật Vương thị đúng là cũng có thiện cảm với Phạm Ninh, chỉ có điều bà không hy vọng hai đứa cả ngày ở cùng nhau, sẽ khiến người ngoài lời ra tiếng vào, ảnh hưởng thanh danh nhi nữ.

Vương thị bình tĩnh trở lại, bà quyết định nói chuyện này với lão gia trước, sau đó sẽ từ từ khuyên bảo con gái.

Trong phòng của Chu Triết, Chu Triết dáng người béo ú đang đùa nghịch gì đó thì có nha hoàn mang đá Điền Hoàng tới, nha hoàn không nói cho y biết vật này có thể làm gì, y vẫn tưởng là trái trứng, đặt bên cạnh bàn gõ gõ.

"Cộp! Cộp! Cộp!"

Chu Triết dùng sức gõ trứng, cái bàn đều sắp bị đập hỏng rồi.

- Đại huynh ngốc! Huynh đang làm cái gì vậy?

Chu Bội bước nhanh đi tới, cầm tay của y, chỉ vào vụn gỗ trên bàn nói:

- Huynh đập hỏng cái bàn rồi này!

Chu Triết đang cầm đá trứng sững sờ, cuối cùng là cái gì?

- Đưa muội xem thử?

Chu Bội duỗi tay trước mặt y, Chu Triết nhìn thoáng qua muội muội, đưa đá trứng đặt trên tay nàng.

Chu Bội nhìn kỹ một chút khối đá Điền Hoàng, lập tức bị hấp dẫn, nàng không kìm nổi sợ hãi than nói:

- Lại có tảng đá tinh nhuận nhẵn nhụi như vậy, khó trách tên kia một lòng muốn kinh doanh lớn, đúng là tuyệt diệu.

Nàng thấy ca ca nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm tảng đá, Chu Bội liền chỉ chỉ hòn đá nhỏ bên cạnh, cầm lấy dao khắc khoa tay múa chân hai cái ở trên tảng đá, cười hì hì nói:

- Dùng để điêu khắc đó, biết không?

Ánh mắt Chu Triết chậm rãi phát sáng lên, rốt cục y cũng hiểu được ý muội muội.

Y nhận tảng đá, bắt đầu dùng ánh mắt đại sư điêu khắc đánh giá khối đá Điền Hoàng này.

Trên thực tế, Chu Triết chính là dùng đá Thọ Sơn điêu khắc, đá Điền Hoàng là một nhánh của đá Thọ Sơn, chỉ có điều khối đá Điền Hoàng này rất giống một quả trứng ngỗng, khiến y nhất thời không nhận ra.

Lúc này, Chu Bội bỗng nhiên nghĩ đến một bức họa, lập tức chạy về viện tử của mình tìm được một bức tranh Khê Sơn Hành Lữ Đồ, lại chạy trở về, nàng đem bức tranh đặt trước mặt huynh trưởng, chỉ chỉ đá Điền Hoàng, lại chỉ chỉ bức tranh.

- Đem bức tranh khắc lên đá trứng!

Chu Triết rất nghe lời của muội muội, y buông tảng đá, bắt đầu cẩn thận nghiền ngẫm bức họa, Chu Bội không quấy nhiễu y, lặng lẽ rời đi, nàng biết rằng huynh trưởng nghiền ngẫm một bức họa ít nhất mất một ngày, tựa như lão tăng, trừ ăn ngủ ra, toàn bộ tâm trí đều vùi đầu vào bức tranh.

Chu Hiếu Vân đến hoàng hôn thì trở về nhà, ông ta đảm nhiệm phán quan Thẩm Quan Viện, thẩm quan viện chủ phải chịu trách nhiệm bình phán thuyên chú kì thi quan văn cấp trung hạ, thái bình hưng quốc sáu năm, lại biến thẩm quan viện thành sai phái viện, phụ trách thiếu khanh, giám sát kỳ thi, chú thụ sai phái công việc.

Mà Chu Hiếu Vân phụ trách phúc thẩm, chấm lượt cuối cùng trong kì thi quan viên, tuy rằng quan giai của ông ta không cao, chỉ là lục phẩm, nhưng quyền trong tay thật ra rất lớn, rất nhiều quan lớn đều phải nịnh bợ lấy lòng ông ta.

Chu Hiếu Vân là con thứ của Chu Nguyên Phủ, vẻ ngoài rất thanh tú, làn da trắng nõn, lông mày giữa, Chu Bội cũng có điểm rất giống phụ thân.

Chu Hiếu Vân trở về phòng cất áo khoác, nhìn thê tử cười nói:

- Gần đây sai phái viện phê hơn một trăm người, mỗi phái kiện đều do ta xét duyệt, giờ đang rất mệt, cuối cùng hôm nay cũng phê xong, hai ngày này có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Vương thị do dự một chút nói:

- Nếu chàng không quá bận rộn, thiếp có chuyện cần thương lượng với chàng.

Bình Luận (0)
Comment