Quan nhân thấy Phạm Ninh thế nào?
Vương Thị thận trọng hỏi.
Chu Hiếu Vân gật gật đầu:
- Phụ thân cũng đã viết thư nói qua về cậu ta, ông nói cậu ta trước kia đần độn, về sau tự nhiên tư chất tột đỉnh, cậu ta vừa mới đoạt được hạng đầu cuộc thi tuyển chọn ở huyện Ngô, trước đó không lâu trong kì thi Giải đã đoạt giải nhất đồng tử, là một thiếu niên có tiền đồ vô lượng.
Nói đến đây, Chu Hiếu Vân thắc mắc:
- Sao bỗng nhiên nàng lại nhắc đến cậu ta?
- Hôm nay hắn tới quý phủ của chúng ta, tới gặp Bội nhi?
- Thăm Bội nhi?
Chu Hiếu Vân lấy làm lạ:
- Cậu ta và Bội nhi quen nhau sao?
Chu Hiếu Vân chỉ biết qua về Phạm Ninh, còn đối với quan hệ giữa Phạm Ninh và nữ nhi của mình thì không biết gì cả.
- Chúng nó rất thân đó.
Vương thị cố gắng tìm một từ để giải thích cho dễ hiểu:
- Người cũng biết Chu Bội từng giả nam trang ở học đường Diên Anh nửa năm trước, kẻ ngồi cùng bàn với con bé lúc đó là Phạm Ninh.
Chu Hiếu Vân há miệng, một lúc sau không kìm nổi cười:
- Chuyện này rất thú vị rồi nhỉ!
- Quan nhân cảm thấy thú vị?
Vương thị lo lắng nói:
- Bọn chúng ngày nào cũng ở với nhau một chỗ, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm đấy, quan nhân không lo lắng sao?
- Bội nhi mới mười tuổi mà! Suy tính chuyện này có phải là sớm quá không?
- Con gái người đã không phải là tiểu nha đầu nữa rồi!
Vương thị không nhịn được liền cao giọng nói.
- Được rồi! Được rồi! Nàng đừng vội!
Chu Hiếu Vân vội vàng xoa dịu thê tử:
- Nói ta biết hôm nay xảy ra chuyện gì?
Vương thị liền đem chuyện hôm nay Phạm Ninh tới thăm, bà không cho con gái ra mặt nhưng cuối cùng Chu Bội lại tự chạy ra để nói chuyện với cậu ta.
Bà đối với Phạm Ninh vẫn còn đánh giá khách quan, bà cho rằng Phạm Ninh là một đứa trẻ biết điều, hiểu lễ nghĩa, nhưng mấu chốt là nữ nhi của mình lại phóng khoáng, nói không quá chính là một nha đầu hoang dã.
Đương nhiên, từ nha đầu hoang dã bà sẽ không nói trước mặt tướng công, bà lựa lời nói nhẹ nhàng.
- Chu Bội đã bị tổ phụ làm hư từ nhỏ rồi, làm theo ý mình, cực kỳ tự do phóng khoáng, ta lo nó như vậy sẽ bị người ta đánh giá.
Chu Hiếu Vân biết thê tử mình đang úp mở phê bình đối với cách quản giáo cháu gái của cha mình, hôm nay nói về chuyện của nữ nhi lại có phần trách cứ cha mình, điều này khiến trong lòng Chu Hiếu Vân có chút khó chịu.
Ông miễn cưỡng cười:
- Con gái ra ngoài kết bạn, bản thân cũng không đi ngược lại lễ giáo, nàng muốn quản thúc Bội nhi, cả ngày nhốt nó trong nhà chi bằng cho nó kết giao thêm nhiều bằng hữu, hôm nay Liễu xá nhân đưa con y tới bái kiến ta, con y cũng không tệ, cũng là một thiếu niên anh tú của Ngô Giang chúng ta, có thể để nó và Chu Bội tiếp xúc một chút.
Dù phu quân mới nói qua nhưng trong lòng Vương thị cũng suy nghĩ, năm trước lúc nàng về Ngô Giang để giữ đạo hiếu với lão thái thái, tam tẩu Liễu Hoa cũng nói ẩn ý đến đứa cháu là Liễu Nhiên nhưng ý tứ rõ ràng là muốn làm mai cho Chu Bội.
Liễu gia là người trấn Tùng Lăng, cũng là gia đình quyền quý ở Ngô Giang, lại có quan hệ thông gia với Chu gia, Liễu Nhiên là một thiếu niên tài ba của Liễu gia, nghe nói còn đứng thứ hai trong kỳ thi Giải đồng tử.
Hôm nay Liễu xá nhân đưa con tới gặp phu quân, thoạt nhìn là vãn bối thăm hỏi bề trên nhưng trực giác cho Vương thị biết sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
- Quan nhân, Liễu xá nhân có nhắc tới Chu Bội không?
- Ngược lại y vẫn chưa đề cập gì tới Bội nhi, chỉ nói muốn cho con y và Nghị nhi qua lại nhiều hơn, kết thành hảo hữu.
Nghị nhi chính là con thứ của Chu Hiếu Vân, năm nay mười sáu tuổi, hiện đang học ở trường Thái Học, Chu Hiếu Vân thực sự còn nghĩ Liễu xá nhân đưa con đến vì muốn kết hảo hữu với đứa con thứ Tử Kiến.
Nghe thê tử nói ông đột nhiên hiểu ra gì đó:
- Nàng nói Liễu gia để ý Chu Bội rồi hả?
- Thiếp chỉ cảm thấy vậy, năm trước tam tẩu Liễu Hoa có giới thiệu cháu của tẩu ấy tên Liễu Nhiên, khen cậu ta thông minh như thế nào, khí chất nho nhã ra sao, đây chẳng phải rất rõ ràng sao?
- Nói không chừng người ta cũng muốn nó kết hảo hữu với Nghị nhi thì sao?
Vương thị thở dài:
- Kết hảo hữu với Nghị nhi, đó là chuyện đàn ông nói với nhau, giữa nữ nhân với nhau nói chuyện phiếm, ngoại trừ hôn nhân còn cái gì để nói?
Chu Hiếu Vân mỉm cười:
- Xem ra nữ nhi của ta là một cái bánh thơm, khắp nơi đều muốn đoạt được!
- Quan nhân, bây giờ không phải lúc nói giỡn.
Vương thị nhìn phu quân có chút giận dỗi.
- Phu nhân không cần vội vàng như vậy!
Chu Hiểu Vân cười an ủi thê tử:
- Ta đoán nàng vì Triết nhi mà đã nhiều năm chịu căng thẳng, cho nên coi Bội nhi giống Triết nhi thì thực sự không đúng, …thái độ ta rất rõ ràng, Bội nhi có thể ra ngoài kết bạn, tuy nhiên phải tiếp xúc với nhiều bằng hữu khác nữa. Phạm Ninh có thể tiếp xúc, Liễu Nhiên có thể tiếp xúc, dù sao cũng có Kiếm cô nương đi theo bảo vệ rồi, nó sẽ không chịu ấm ức đâu.
Vương thị thở dài, có lẽ phu quân nói đúng, mấy năm nay đúng là mình không quan tâm tới con nhiều lắm, lại có thói quen áp đặt lên người nữ nhi.
Nghĩ đến đứa con cả, trong lòng Vương thị như bắt đầu thắt lại, Triết nhi đời này đều sẽ khó khăn vậy sao?
….
Thời gian trôi qua vài ngày, trưa nay, kinh thành bắt đầu có mưa thu, toàn bộ bầu trời được màn mưa bao phủ, cái lạnh mùa thu bao phủ toàn bộ cuộc sống chốn đô thành.
Phạm Ninh không ngồi trong thư phòng nghe tiếng mưa rơi mà một mình đi dạo ở Tào Môn, như thể đi trong mưa có thể tìm được tinh tuý của lâm viên, đi dạo chơi cũng sẽ có một loại thu hoạch.
Bên trong Ngoã Tử rất ít người, trông rất lạnh lẽo, chỉ có vài tên học trò tới kiếm ăn, không có ô dù họ dùng tay che đầu rồi nhanh chân chạy mưa, rất nhanh chạy vào một tiệm đồ ăn vặt trên phố.
Phạm Ninh che bằng một chiếc ô từ giấy dầu, một mình hưởng thụ sự yên tĩnh trong ngày mưa, hắn đã thử qua món điểm tâm, đúng là không có hứng thú với mấy quán ăn vặt.
Hắn lại rất có hứng thú với cửa hàng bán đồ nhỏ, có thể ngắm hoặc mua một ít đồ chơi thú vị để gửi về cho muội muội.
Lúc này, Phạm Ninh dừng lại trước một cửa hàng trang sức, chủ quán đang ngồi ở cửa tỉ mỉ chế tác một đoá sen bằng vàng, tâm hoa là một viên trân châu lớn trắng nõn, ở trên viên trân châu có tạo một đôi mắt nhỏ, rót thêm một chút chất dính rồi đính vào tâm hoa, sau khi được dính viên trân châu được gắn vô cùng chắc chắn.
Tiếp sau đó là đem từng cánh màu bạc như cánh ve sầu gắn vào làm cánh hoa.
Phạm Ninh ngắm ước chừng một khắc, tận mắt nhìn cửa tiệm hoàn thành đoá hoa, kỹ nghệ tinh xảo khiến hắn thán phục không ngừng.
- Tiểu quan nhân có hứng thú sao? Mua lại tặng mẫu thân, đó là đồ trang sức rất đẹp.
Chủ tiệm nhìn hắn giới thiệu.
- Đoá kim hoa này bao nhiên tiền?
Phạm Ninh do dự hỏi.
Chủ tiệm cười nói:
- Tiểu điếm chỉ làm trang sức bằng bạc, trang sức bằng vàng này không nhiều lắm, bình thường là mười quan tiền nhưng hôm nay trời mưa, ta cũng không bán được, coi như là quan nhân mua hàng giúp ta, tám quan tiền!