- Triết ca, cái này tặng ta đi!
Trên mặt Chu Triết lại nở một nụ cười rạng rõ, y lẩm bẩm một câu rồi cầm lại tác phẩm, cúi đầu bắt đầu làm tiếp, y không cần bản vẽ, bản vẽ trong đầu y rồi.
Chu Bội ngồi bên cạnh nói nhỏ:
- Ca ca nói, huynh ấy chạm xong rồi tặng cho huynh.
- Thật tốt quá!
Hai tay Phạm Ninh nắm chặt, nhìn Chu Bội nói:
- Bản khắc đá này sau sẽ làm bảo vật trấn quán, được đặt trong hộp thuỷ tinh, ý ta là đặt trong một hộp lưu ly.
Phạm Ninh thiếu chút nữa nói lộ ra, hắn vừa nhớ ra Đại Tống lúc này không có thuỷ tinh, chỉ có ngọc lưu ly.
Vẻ mặt Chu Bội khá phức tạp, đối với đề nghị của Phạm Ninh lúc này nàng không có hứng thú, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ trăm lần không trả lời được, vì sao ca ca đối với Phạm Ninh lại đặc biệt như vậy?
Ca ca chẳng qua hai năm trước có gặp qua Phạm Ninh một lần lại có thiện cảm với hắn sâu đậm như vậy, thời gian trôi qua thì ấn tượng cũng sẽ phải biến mất.
Một lúc lâu Chu Bội mới nói:
- Khối điêu khắc đá này, huynh để trong thư phòng đi! Lấy một khối đá lớn hơn cho ca ca ta khắc lại một cái to hơn.
Phạm Ninh nhìn chăm chú vào bản điêu khắc của Chu Triết, trong lòng lại hơi hối hận, sớm biết thế đã không cho Trương Ngọc Lang khối đá Điền Hoàng kia, để Chu Triết điêu khắc cho mình một cái lư hương Cửu Long có lẽ tốt hơn?
Xe ngựa đến chùa Đại Tướng Quốc liền rẽ vào một ngõ phố, đi khoảng chục bước tới đầu phố thì từ từ dừng lại.
Chu Bội thò đầu ra nhìn, nói với Phạm Ninh:
- Đúng rồi, chính là chỗ này!
Phạm Ninh xuống xe ngựa, liếc nhìn Chu Triết:
- Huynh ấy không xuống sao?
Chu Bội lắc đầu:
- Ca không thích ra ngoài phố, lúc chúng ta đến Bình Giang Phủ ca đều ở trên thuyền hoặc trong xe ngựa.
Lúc này, Phạm Ninh chợt phát hiện trong xe có một phụ nữ chừng ba mươi tuổi khiến hắn không khỏi kinh ngạc, người phụ nữ này hắn đã gặp qua trong Chu phủ ở Mộc Đổ, có nhiệm vụ chăm sóc Chu Triết.
Nhưng vấn đề không phải là thế mà là người này vừa rồi ở trong xe ngựa sao? Tại sao mình lại không thấy?
Phạm Ninh bất thình lình nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy ra sau xe ngựa phát hiện còn một chỗ cách chỗ trên khoảng hai thước, đủ rộng cho một người ngồi, hoá ra bà ta ngồi ở chỗ này.
Loại xe ngựa sang trọng như này thường có chỗ cho bậc tôi tớ ngồi, trước kia thường là nha hoàn bên cạnh Chu Bội ngồi, người phụ nữ này vốn không có loại đãi ngộ này.
- Chu Bội, tiểu nha hoàn trước kia đâu rồi?
Phạm Tiểu Ninh cười hỏi.
- Đi theo mẫu thân ta rồi!
Chu Bội tức giận nói:
- Cả ngày chỉ lén lút báo cáo nhất cử nhất động của ta cho mẫu thân ta, sau bị ta phát hiện liền đuổi ả đi.
- Vậy muội không tìm một người khác sao?
- Nói sau đi! Hiện ta không muốn có nha hoàn bên cạnh, có việc gì kêu là có nha hoàn tới, trong nhà từ quản gia, bà vú, nha hoàn, hầu gái đều trung thành với mẫu thân ta, ta cũng không muốn dẫn sói vào nhà.
Vừa nói, hai người vừa đi tới một cửa hàng trước mặt, Phạm Ninh hai hôm trước cùng Tô Lượng lên đây đi dạo một lần, cũng tương đối quen thuộc nơi này.
Phía bắc của ngõ Thư Viện có chừng bảy nhà chuyên bán các loại đồ được làm từ đá, là thánh địa của những người chơi đá trong kinh thành, gần như tất cả quan lại quyền quý đều là khách hàng của bọn họ, ở kinh thành nhắc tới mua đá thì mọi người đều nghĩ tới phía bắc ngõ Thư Viện.
Chỉ có hiểu rõ bối cảnh mới biết Chu Bội lấy được cửa hàng thì không dễ dàng gì, đây không phải vấn đề là tiền thuê mà là vì cả bảy nhà bán đá ở đây đều cố gắng tranh được cửa hàng nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Chu Bội.
Hoá ra cửa tiệm này là một nhà sách cũ, nó nằm giữa mấy cửa tiệm đá, có vẻ kinh doanh không được thuận lợi nên chủ tiệm đem bán nó đi.
Phạm Ninh đi theo Chu Bội vào cửa tiệm, cửa tiệm đã đóng cửa ngừng kinh doanh, mọi thứ bên trong đều cơ bản dọn đi hết, chỉ còn mấy dãy giá sách trống trơn.
Cửa tiệm có hai tầng, tổng cộng cũng khoảng ba trăm mét vuông, cũng là một tiệm khá lớn.
- Chu Bội, tiệm này mặt tiền, sao muội có thể lấy được thế.
- Thật ra là được tam tổ phụ giúp, đông chủ của tiệm này muốn làm thành một chỗ để ủ rượu, tam tổ phụ ta liền chuyển cho ông ấy một tiệm Thái Bình Kiều, sau đó ông ấy đem cửa hàng này bán lại một nửa giá cho tam tổ phụ.
Phạm Ninh lúc đó vừa vui vừa sợ:
- Cửa hàng này là mua lại hay sao?
- Đương nhiên là mua rồi! Huynh nghĩ sao?
Chu Bội không giấu được vẻ mặt đắc ý, nàng muốn cho Phạm Ninh sự bất ngờ, biểu cảm quá lố của Phạm Ninh khiến nàng rất thỏa mãn.
Chu Bội dương dương tự đắc nói tiếp:
- Tam tổ phụ đồng ý bán lại cho Kỳ Thạch Quán với giá ba ngàn quan tiền, như vậy đỡ một khoản lớn tiền thuê nhà mỗi tháng rồi!
Tuy hiện tại vẫn chưa đến lúc giá phòng đắt đỏ như thời Tống Huy Tông, nhưng giá phòng đã lên cao ngất, dân thường không thể với tới, Phạm Ninh tính toán cửa hàng này chí ít cũng phải đáng giá một vạn quan tiền, tiền thuê mỗi tháng chắc chắn không dưới trăm quan.
Tuy trăm quan tiền thuê cửa hàng không nhằm nhò gì với lợi nhuận kếch xù của Kỳ Thạch quán, nhưng có một cửa hàng thuộc về mình, đồng nghĩa với Kỳ Thạch quán sẽ có chỗ đứng ở kinh thành.
Phạm Ninh không nén được xúc động, chạy một mạch lên lầu hai. Trên lầu hai cũng toàn là giá sách, diện tích tương đương lầu dưới, nhưng cao hơn, cách nóc nhà ít nhất gần hai trượng, khiến cho không gian vô cùng thoáng đãng.
Phạm Ninh nhanh chóng chạy đến cửa sau, nhìn xuống bên dưới, đằng sau có một ngôi nhà, khoảng sáu bảy mươi mét vuông, tường bao xung quanh, hình như vẫn luôn bỏ không, cỏ hoang mọc đầy rẫy.
Phạm Ninh thầm nhủ, ở đây có thể chứa đá Thái Hồ cỡ lớn.
Lúc này, hắn chợt nhớ ra gì đó, liền chạy lại cầu thang thò đầu xuống hỏi:
- Chu Bội, ở gần đây có bến thuyền nào không?
- Có chứ!
Chu Bội ở dưới lầu bực dọc nói:
- Đi về phía bắc năm mươi bước, huynh sẽ nhìn thấy sông Biện, hài lòng chưa!
- Vậy thì tốt, chỉ sợ không có bến thuyền, sẽ không vận chuyển được đá Thái Hồ loại lớn đến!
Phạm Ninh đi từ trên gác xuống cười nói:
- Bán lại cửa hàng này cho ta ba nghìn quan tiền, tam tổ phụ muội có phải lỗ quá rồi không?
Chu Bội trừng mắt lườm Phạm Ninh:
- Cái gì mà bán cho huynh, chẳng lẽ ta không có phần trong cửa hàng này sao? Ta lấy bốn phần có được không? Tam tổ phụ thực tế bán cho Kỳ Thạch quán giá năm nghìn quan tiền, chỉ lấy ba nghìn quan, hai nghìn quan kia của ta thì miễn.
Phạm Ninh lắc lắc đầu:
- Cho dù năm nghìn quan tiền đi nữa cũng rất rẻ, ta nghĩ cửa hàng này chí ít đáng giá vạn quan, hơn nữa tam tổ phụ của muội lại bỏ một cửa hàng chính kiếm tiền, tổn thất quá lớn.
- Huynh nghĩ như vậy cũng coi như có lương tâm, thực ra tam tổ phụ cảm thấy rất áy náy với huynh, chuyện để lộ bí phương ông nghĩ là trách nhiệm của mình, cuối cùng liên lụy đến huynh cùng chịu tổn thất, nên ông rất vui vẻ bỏ ra cửa hàng này, coi như bù đắp cho huynh một chút.