Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 322 - Chương 321

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 321
 

- Trẫm vừa lúc đang cần để làm ngọc tỉ, khối đá Điền Hoàng này đến thật sự đúng lúc.

Y lại không kìm nổi hỏi:

- Tiểu phẩm kiện của ái khanh có đeo bên mình không?

Phạm Trọng Yêm ngẩn người ra, trong lòng ông không nỡ, nhưng vẫn lấy ra từ trong lòng. Đúng là khối đá Khê Sơn Hành Lữ Chu Triết khắc cho Phạm Ninh. Phạm Ninh đặt trên bàn bị Phạm Trọng Yêm nhìn thấy, ông yêu thích không buông tay, Phạm Ninh đương nhiên đưa cho A công rồi.

Phạm Trọng Yêm đem khối đá Điền Hoàng to bằng trứng ngỗng này đặt trên bàn, Triệu Trinh lập tức bị hấp dẫn.

Y nhìn đã thất thanh kêu lên:

- Đây là … Khê Sơn Hành Lữ Đồ?

Phạm Trọng Yêm gật đầu cười:

- Chính là Khê Sơn Hành Lữ Đồ của Phạm Khoan.

Nếu như nói lư hương Cửu Long điêu khắc tinh mỹ tuyệt luân, vậy Khê Sơn Hành Lữ Thạch nhỏ nhỏ này là nét bút thần, dường như nhân vật, phòng ở, núi đá, cây cối, đám mây trên bức tranh đều trở nên sinh động. Giống như bức tranh ý cảnh có thần tiên.

Triệu Trinh dựa trên bàn nhìn chằm chằm vào bức tượng nhỏ hồi lâu, ánh mắt giống như khó có thể dứt ra.

Phạm Trọng Yêm rất rõ cái loại cảm giác này, giống như ông lần đầu tiên nhìn thấy đá Khê Sơn Hành Lữ, hoàn toàn bị nó mê hoặc.

Y thực sự không kìm được, nhẹ nhàng đẩy ống đựng bút qua, chặn hòn đá Khê Sơn Hành Lữ này lại.

Triệu Trinh mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Y lấy miếng đá Điền Hoàng cầm trong tay nói:

- Khối đá Khê Sơn Hành Lữ này tặng cho trẫm đi!

Nói xong y cũng hơi ngượng, liền đem cái chặn giấy hình sư tử ngọc màu trắng trên bàn tặng cho Phạm Trọng Yêm:

- Trẫm và ngươi trao đổi, tuyệt đối đừng từ chối!

Trong lòng Phạm Trung Yêm cười đau khổ, chỉ đành khom người nói:

- Bệ hạ thích cũng là vinh hạnh của Phạm Ninh.

Triệu Trinh nghịch khối đá Khê Sơn Hành Lữ, so với lư hương Điền Hoàng Cửu Long vô cùng tinh tế, y lại càng thích nét điêu khắc sinh động của khối đá này hơn.

- Đây là Phạm Ninh kiếm ở đâu?

- Bệ hạ hỏi tảng đá hay là điêu khắc?

- Trẫm đều hứng thú.

Phạm Trọng Yêm nghĩ một lúc nói:

- Quê hương của lão thần có một thị trường giao dịch Kỳ Thạch. Phạm Ninh là vô tình mua được đá Điền Hoàng từ trong thị trường này. Nó nghe được lai lịch của đá Điền Hoàng liền đi Phúc Châu tìm nguồn gốc. Khối đá Điền Hoàng chí bảo để khắc ngọc tỉ này, chính là nó có được ở nơi sản sinh loại đá này.

- Thì ra là như thế, nếu như không phải hôm nay chứng kiến, trẫm còn thật sự không biết thiên hạ lại có tảng đá đẹp như thế, quả thực tựa mật ong đọng lại.

Triệu Trinh tán thưởng một tiếng, lại cười nói:

- Trẫm nghe nói phủ Bình Giang có một thợ điêu khắc thủ công nổi tiếng tên là Ngọc Lang, đây đều là ông ấy làm ra sao?

- Lư hương Cửu Long là ông ấy điêu khắc ra. Nhưng khối đá Khê Sơn Hành Lữ này thì không phải!

- Trẫm cũng cảm thấy không giống, lư hương Cửu Long tuy rằng điêu khắc rất tốt, nhưng vẫn thiếu một loại thần vận, không giống như miếng đá Khê Sơn Hành Lữ này, quả thực là điêu luyện sắc sảo.

Phạm Trọng Yêm chần chừ một chút:

- Vi thần nghe Phạm Ninh nói đấy là cháu trai của Chu quý phi điêu khắc. Thiếu niên kia đã 18 tuổi, nhưng trí lực giống như đứa trẻ 3 tuổi. Nhưng cả con người cậu ấy như đang sống ở trong thế giới điêu khắc, đá điêu khắc tinh khiết không có dấu vết của tạp chất.

Triệu Trinh gật gật đầu, y cũng là chuyên gia thư pháp, hoàn toàn có thể lý giải được trình độ Phạm Trọng Yêm nói, thiên tài là cái gì, chính là nó.

Phạm Trọng Yêm cáo lui, Triệu Trinh vuốt vuốt khối đá có kích thước bằng trứng ngỗng này biến nó thành cái chặn giấy mới của mình. Lúc nào cũng đặt ở trên ngự án để mình nhìn ngắm.

Lúc này, đại nội tổng quản Trương Ứng xuất hiện ngoài cửa:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

- Trẫm tìm ngươi có việc!

Trương Ứng vội vàng hành lễ:

- Xin bệ hạ phân phó!

- Lần trước trẫm bảo ngươi điêu khắc ngọc tỉ, đã tìm được nguyên liệu chưa?

- Vi thần đã phái người đi Nam Dương, tìm kiếm một khối sơn ngọc cực phẩm độc nhất.

- Không cần nữa!

Triệu Trinh đem đá Điền Hoàng chí bảo giao cho lão:

- Trẫm rất thích loại đá Điền Hoàng này, dùng nó điêu khắc ngọc tỉ.

Trương Ứng tiếp nhận tảng đá, lão cũng chưa từng thấy qua đá Điền Hoàng này.

Nhưng lập tức gật đầu đáp ứng:

- Vi thần rõ rồi!

- Mặt khác, hãy nói với Phúc Châu, loại đá Điền Hoàng liệt vào cống phẩm, trẫm hy vọng trước khi đến mùa hè, nhìn thấy cống phẩm đá Điền Hoàng đầu tiên.

- Vi thần nhớ rồi!

- Hai việc này, lập tức làm đi!

Trương Ứng vội vàng xoay người đi, Triệu Trinh lại chỉ huy vài thái giám đem lư hương Cửu Long tới góc tường đông nam bắt đầu sử dụng.

***

Thi Tỉnh đã qua 9 ngày, cuối cũng đã tới ngày cuối cùng đánh giá.

Lần thi Tỉnh này tổng cộng trúng tuyển 546 người, ngoài ra Đồng Tử khoa trúng 50 người, cộng lại 596 người.

Giữa trưa, Âu Dương Tu và hai gã phó chủ khảo đang xác định chọn 10 người đầu bảng, có thể tiến vào một ngàn thí sinh cuối cùng đều vô cùng ưu tú, trình độ không khác biệt lắm, rất khó xác định người trúng cử cuối cùng.

Cuối cùng chỉ có thể so sánh một vài chi tiết, chẳng hạn như thư pháp, ví dụ như vẻ đẹp của hình thức bài thi.

Lúc này, bọn họ xem đều là bài thi gốc, ngoại trừ tên, quê quán bị ẩn bởi hồ dán không nhìn thấy, cái khác đều là tài liệu nguyên gốc của thí sinh.

Phó chủ khảo Mã Kinh đem hơn mười bài thi đưa cho Âu Dương Tu:

- Mười mấy bài thi này ta cho rằng mạnh hơn một chút, cũng có thể chọn trong phạm vi này.

Âu Dương Tu nhìn kỹ tất cả mười mấy bài thi, ông cảm thấy đều không tồi, đếm bài thi đưa cho Phó chủ khảo Thẩm Khoan:

- Ý kiến của Thẩm khảo quan thì sao?

Thẩm Khoan lật một lượt, từ bên trong lấy ra một bài thi của Đồng Tử, để qua một bên cười nói:

- Xem ra Âu Dương huynh còn sơ sót, hiện tại thi Đồng Tử chỉ còn chỗ cho một người, còn có một bài thi chủ chốt, Âu Dương huynh lại không bỏ vào.

Âu Dương Tu lập tức tỉnh ngộ, đập mạnh trán mình một cái, chạy về phòng lấy ra bài thi ưu tú từ trên bàn mình kia.

Bất luận ban đầu là sơ thẩm, hay là hai vị Phó chủ khảo đánh giá 3 lần, điểm cho đều là Thượng thượng giáp. Âu Dương Tu rất lo lắng đây là đệ tử của mình, cho nên chậm chạp không được ra được quyết định, không biết nên cho điểm gì?

Cuối cùng bắt đầu tuyển chọn, ông lại quên mất bài thi chủ chốt này.

Âu Dương Tu vẻ mặt tự trách quay lại nói:

- Ta chút nữa vì sự ngu xuẩn của mình mà hủy hoại một thí sinh, thật không nên mà!

Thẩm Khoan thản nhiên nói:

- Ta cảm thấy Âu Dương huynh lòng dạ có chút hẹp hòi, thứ cho ta nói chuyện vô lễ. Nếu Âu Dương huynh cảm thấy người này là đệ tử của mình mà cố cho thấp điểm xuống, đây là phủ định các quan đánh giá khác. Cũng là một loại thất chức, nếu là như thế, ta cần nói thẳng với Thiên tử.

Mã Kinh bên cạnh cũng cười:

- Nếu chẳng may người này không phải là đệ tử của Âu Dương huynh thì sao?

Sắc mặt của Âu Dương Tu lập tức đỏ lên, Thẩm Khoan nói chuyện rất sắc bén! Âu Dương Tu cũng cảm thấy lòng dạ mình quả thật có chút hẹp hòi.

Bình Luận (0)
Comment