Phạm Ninh hơi ngượng gãi đầu, rót cho mình và Tiểu Phúc mỗi người một chén trà.
Đợi bọt trà lắng xuống một chút, lúc này Phạm Trọng Yêm mới nhẹ nhàng bưng chén làm bằng lông thỏ đen nhấp một ngụm nhỏ. Một niềm vui bất ngờ hiện lên trong mắt:
- Đã là nước suối của Lương Viên, không đúng, đây là trà phượng, tiểu tử ngươi mang ở đâu đến vậy?
Phạm Trọng Yêm ham trà như mạng sống. Đối với nghệ thuật trà cũng vô cùng tinh thông, hiểu rõ chất lượng nước. Đối với hiểu biết về trà, ông vừa nếm thử là biết liền.
Phạm Ninh từ trong tủ lấy ra một cái hộp gỗ, đem hộp gỗ đưa cho Phạm Trọng Yêm:
- Bên trong này còn có hai cân trà phượng, cháu kính biếu a công!
Phạm Trọng Yêm cũng không khách khí, vội vàng mở hộp ngửi một chút, khen ngợi nói:
- Thật sự là cực phẩm 10 năm đó!
Ông nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói:
- A Ninh, đây là tiểu nha đầu Chu gia cướp từ ông nội cho cháu sao?
Phạm Ninh lập tức đỏ mặt lên, tại sao Phạm Trọng Yêm cũng biết chuyện của Chu Bội?
Hắn lắc đầu:
- Trà phượng này là đường huynh Minh Nhân cho cháu, huynh ấy ở Phúc Châu, quán trà của Chu gia mang đến.
- Cháu nói cặp sinh đôi kia sao, ta đã gặp qua. Tại sao bọn chúng lại ở Phúc Châu?
Phạm Ninh mở ngăn kéo, lộ ra lư hương Điền Hoàng Cửu Long, cười với Phạm Trọng Yêm nói:
- A công còn nhận ra không?
Phạm Trọng Yêm đứng dậy đến trước tủ sách, nhìn kỹ tác phẩm điêu khắc, đột nhiên ông tỉnh ngộ:
- Đây là cháu mang về từ chỗ Chu lão gia?
Phạm Ninh cười nói:
- Khối đá Điền Hoàng vẫn là a công tặng Chu lão gia. Minh Nhân và Minh Lễ chính là đi Phúc Châu mở cái mỏ quặng này. Cái lư hương Điền Hoàng Cửu Long này là Ngọc Lang phủ Bình Giang đích thân khắc. Cháu định tặng dâng Thiên tử, hy vọng Thiên tử có thể thích.
Phạm Trọng Yêm mỉm cười:
- Miếng đá này ban đầu ta chỉ tốn 1 quan tiền mua ở ngõ Kỳ Thạch trấn Mộc Đổ. Cháu muốn để Thiên tử phát triển giá trị của nó?
- A công, đây là tâm nguyện chung của cháu và Chu lão gia. Chúng ta đều cho rằng nó còn quý giá hơn vàng.
- Sau đó cháu có thể khai thác mỏ kiếm nhiều tiền, đúng chứ! - Phạm Trọng Yêm nhìn Phạm Ninh cười.
Phạm Ninh cũng không phủ nhận cười hi hi nói:
- Có tiền có thể mở trường, có thể giúp mẹ góa con côi, có thể giúp đỡ nhiều người nghèo khổ, đây lẽ nào không phải việc tốt sao?
Ánh mắt Phạm Trọng Yếm thay đổi trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú Phạm Ninh nói nửa chừng:
- Cháu thật sự nghĩ như thế?
Phạm Ninh cũng không cười cợt nhả, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ít nhất thì mở trường học là thật, cháu rất muốn xây một thư viện, đây là lý tưởng đầu tiên của cháu.
Phạm Trọng Yêm nghĩ đến lý tưởng của mình lại nghĩ đến lớp luyện thi của Phạm Ninh. Ánh mắt của ông ấy trở nên dịu dàng liền gật đầu nói:
- Buổi chiều hôm nay, ta cần đi gặp Thiên tử, cái lư hương này để ta thay cháu tặng Thiên tử đi!
Phạm Ninh mừng rỡ, a công đồng ý giúp mình, sự việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
***
Thiên tử Triệu Trinh ở lầu Tây Xuân tiếp kiến Phạm Trọng Yêm.
Sau sáu năm Phạm Trọng Yêm bị đuổi ra khỏi kinh thành, đây là lần đầu tiên Triệu Trinh chính thức tiếp kiến ông.
Cái bóng của đổi mới Khánh Lịch đã dần dần giảm bớt. Bản thân Triệu Trinh cũng dần dần đi ra từ trong áp lực chính trị mạnh mẽ. Y bắt đầu trọng dụng các nhân vật cải cách Khánh Lịch năm đó một lần nữa.
Năm ngoái là một thử nghiệm, y lại trọng dụng Phú Bật, sự thật chứng minh, uy quyền của y đã áp đảo tiếng nói bảo thủ.
Cho nên sau vài tháng dè chừng, Triệu Trinh cuối cùng mang nhân vật cốt lõi của cải cách Khánh Lịch, lại điều Phạm Trọng Yêm quay trở về kinh thành.
Nhưng Triệu Trinh vẫn tương đối cẩn thận, không có bước nào bắt đầu sử dụng lại Phạm Trọng Yêm. Mà là phong ông làm Quan văn điện đại học sĩ, Lễ Bộ Thượng Thư. Hai chức quan này đều là quan cao nhị phẩm, nhưng mà lại là hư chức, cũng coi như là không hoàn toàn kích thích phái bảo thủ.
- Nghe nói Phạm Trọng Yêm ái khanh sức khỏe không tốt? – Triệu Trinh thân thiết hỏi han.
Phạm Trọng yêm khẽ khom lưng cười nói:
- Lão thần đã 62 tuổi, ngày càng già, sức khỏe không tốt rất bình thường, thực sự không thể so sánh với trước kia.
Triệu Trinh gật gật đầu, rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của Phạm Trọng Yêm. Không nhắc đến chính trị không được như ý đối với ảnh hưởng của sức khỏe, mà lại quy kết cho thân già nên sức khỏe kém.
Triệu Trinh lại cho người lấy nhân sâm mười năm thượng hạng tới, cười nói:
- Đúng lúc nước Cao Lệ dâng hiến một ít nhân sâm thượng hạng, trẫm tặng ái khanh vài cây, ái khanh điều dưỡng sức khỏe cho tốt. Trẫm cũng không đặt cho ái khanh thêm trọng trách, mấy tháng này ái khanh cũng an tâm ở kinh thành tĩnh dưỡng sức khỏe, về các mặt của cuộc sống trẫm sẽ lệnh cho người sắp xếp.
- Đa tạ bệ hạ quan tâm!
Trong lòng Phạm Trọng Yêm cũng cảm động thực sự, ông có thể cảm nhận được sự quan tâm của Thiên tử đối với mình là xuất phát từ chân thành. Ông cũng hiểu rõ nỗi khổ của thiên tử, lấy lí do tĩnh dưỡng sức khỏe cho mình vượt qua giới hạn để tránh sự phản đối mãnh liệt.
Lúc này, Triệu Trinh liếc nhìn cái hòm đặt ở cửa, khẽ cười nói:
- Ái khanh dường như mang đồ vật gì đến cho trẫm?
Phạm Trọng Yêm cười nói:
- Là cháu trai thần đặc biệt điêu khắc một lư hương tặng bệ hạ, dùng một loại đá đẹp tương đối hiếm điêu khắc thành.
Triệu Trinh cũng có thú vui yêu đá, trong hoàng cung của y sưu tầm không ít đá Thái Hồ thượng phẩm.
Nghe nói là đá đẹp, Triệu Trinh lập tức thấy hứng thú liền nói:
- Nhanh đưa cho trẫm xem!
Hai gã thái giám cẩn thận đem lư hương nặng 10 cân mang vào, lại dỡ hòm gỗ đóng gói. Một lư hương Điền Hoàng Cửu Long tinh tế tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt Triệu Trinh.
Mặc dù Triệu Trinh là Thiên tử nhưng y cũng bị đá Điền Hoàng tinh tế như son, vàng óng như mật ong hấp dẫn.
Y nhẹ nhàng vuốt vuốt lư hương Điền Hoàng hiếm thấy này. Trong lúc nhất thời có chút yêu thích không nỡ rời tay, thông thường hoàng đế nhạy cảm đối với màu vàng, đây là màu sắc độc hữu thuộc về bọn họ.
Triệu Trinh càng nhìn càng thích, liền khen nói:
- Thế gian vẫn còn có loại đá đẹp như thế, trẫm lần đầu tiên nhìn thấy, đá này tên gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, tên gọi là đá Điền Hoàng, thiên hạ sản xuất duy nhất tại Phúc Châu. Thuộc cực phẩm trong đá Thọ Sơn, trên thị trường nó cũng không đắt, nhưng tương đối hiếm.
Phạm Trọng Yêm lại lấy ra một khối đá Điền Hoàng đưa cho thiên tử. Đây là một trong ba khối đá Điền Hoàng tuyệt htế mà huynh đệ Minh Nhân tìm được.
Phạm Trọng Yêm cười nói:
- Đây lại là vật quý nhất trong đá Điền Hoàng, rất thích hợp điêu khắc ngọc tỉ, bệ hạ xem có thích không?
Triệu Trinh cầm khối đá Điền Hoàng nhẵn mịn quý giá lên. Nhưng lại không bỏ xuống, trong lòng vô cùng thích thú.
Y cười đùa nói:
- Ta lại chiếm mất chỗ tốt của ái khanh rồi.
Phạm Trọng Yêm khẽ mỉm cười:
- Phạm Ninh còn tặng thần một khối đá tiểu phẩm, hai khối này đưa cho bệ hạ.
Triệu Trinh yêu thích vuốt ve khối đá Điền Hoàng chí bảo không buông tay, y cười nói: