- Đem bài thi cho ta!
Âu Dương Tu đặt bài thi trong tay liền nói với mọi người:
- Thời gian chỉ có 3 ngày, mọi người tranh thủ thời gian đánh giá bài, đừng chậm trễ nữa.
Mỗi người đều rời đi, Âu Dương Tu tìm một chỗ ngồi xuống, tỉ mỉ xem bài thi trên tay, rõ ràng còn là bài thi của thi Đồng Tử.
Âu Dương Tu kiêm nhiệm giáo thụ Hoằng Văn Quán. Vài học sinh ưu tú của ông đều tham gia thi khoa Đồng Tử năm nay, còn bao gồm vài vị thiếu niên tuấn kiệt ông quen biết.
Nhưng mà từ bài thi trước mặt hắn cũng không nhìn ra bút tích. Đây là bài sao chép, không phải bài thi nguyên gốc. Mặt trên không có họ tên quê quán, cũng không có số báo danh. Chỉ có một số hiệu, bằng số hiệu này có thể tìm ra bài thi gốc.
Ông xem trước bình luận của hai vị giáo thụ đánh giá "Hành văn cẩn thận, phép tắc đầy đủ, từ ngữ ngắn gọn, tài viết văn phóng khoáng, có thể gọi là đối sách văn tinh phẩm."
Lời bình của hai giáo thụ không khác biệt lắm. Hai điểm Thượng thượng giáp bắt mắt xuất hiện trong cột đánh giá đầu tiên.
Âu Dương Tu lật đến đối sách văn, tỉ mỉ xem bài văn này được khen ngợi hết lời này, ông cũng ngây người ra. Ý chỉ năm thứ hai Khánh Lịch có liên quan về khai hoang đất, chính bản thân mình căn bản cũng không nghĩ tới điểm này.
Ông đọc lại toàn bộ bài văn một lần, trong lòng cảm thán. Quả thật so với bài văn tham khảo của mình và hai vị phó chủ quản chuẩn bị thì còn chính xác hơn, có giá trị hơn. Ngay cả trích dẫn của "Tống hình thống" cũng là trích nguyên câu gốc. Bài văn này, một thí sinh bình thường tuyệt đối không làm được. Trừ phi được đọc kỹ "Tống hình thống".
Âu Dương Tu lấy bài đối sách văn sao chép lại, đưa cho trợ lý nói:
- Sao chép lại cho mỗi quan thẩm quyển một bản, để làm bài tham khảo mới cho đối sách văn.
Âu Dương Tu không chỉ đánh giá cao tinh chuẩn của bài thi này, càng đánh giá cao văn phong ngắn gọn giản dị của nó. Không có xây dựng từ ngữ trau chuốt hoa lệ, vô cùng phù hợp với phong cách chủ trương văn xuôi mới của mình.
Âu Dương Tu có chút nghi ngờ bài thi này là học sinh của mình. Nếu không làm sao biết sâu sắc tinh hoa phong cách văn xuôi của mình.
Ông cũng rất muốn có một học sinh điểm Thượng thượng giáp, nhưng lỡ như thật sự là học sinh của mình, chẳng phải khiến người khác chỉ trích sao. Âu Dương Tu trầm tư suy nghĩ một chút, liền trả lại bài thi cho Giang Duy và Tả Vân Sơn.
- Vẫn tuân theo quy tắc đi! Tiếp theo là phúc thẩm, sau đó là phó chủ khảo đánh giá, cuối cùng đưa đến chỗ ta.
***
Càng gần tới lúc danh sách thi Tỉnh công bố được công bố, các sĩ tử ra ngoài du lịch nhộn nhịp trở về kinh thành, vốn dĩ kinh thành có chút vắng vẻ lại náo nhiệt lần nữa.
Buổi trưa nay, Phạm Ninh vừa muốn ra ngoài tới cửa hàng ở Thư Uyển Nhai xem, liền nghe trong viện truyền đến giọng nói của nha hoàn Đỗ Quyên:
- Xin hỏi quan nhân tìm ai?
- Ta đến tìm Phạm Ninh, nó có ở đây không?
Âm thanh có chút già nua, nhưng Phạm Ninh lại cảm thấy vô cùng quen tai. Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, liền vội chạy ra. Chỉ nhìn thấy một ông già đang đứng ở trong viện, đầu đội mũ ô sa, người mặc áo dài màu xanh, eo thắt đai da, tóc đã bạc, dưới hàm là một bộ râu dài cũng trắng như tuyết.
Người đến chính là Phạm Trọng Yêm nhiều năm không gặp.
Phạm Ninh thấy râu tóc ông bạc phơ, dung nhan vô cùng già nua, trong lòng dâng lên một nỗi buồn chua xót, tiến lên trước quỳ xuống hành lễ:
- Cháu trai Phạm Ninh tham kiến a công!
- Đứa bé ngoan, mau mau đúng lên!
Phạm Trọng Yêm vội vàng đỡ Phạm Ninh dậy, trong lòng ông vô cùng áy náy. Mấy ngày nay ông hầu như cũng không giúp gì cho Phạm Ninh. Phạm Ninh toàn bộ dựa vào cố gắng của bản thân đi đến ngày hôm nay.
Đương nhiên, Phạm Trọng Yêm cũng biết mình ở trong triều đối đầu với nhiều người. Ông cũng lo lắng bản thân liên lụy đến Phạm Ninh, cho nên ông phải chịu đựng.
Tuy nhiên, biểu hiện của Phạm Ninh thật sự khiến ông vô cùng vui mừng. Không ngờ thi đỗ hạng nhất cuộc thi Đồng Tử ở phủ Bình Giang. Bao Chửng viết thư cho ông khen đứa trẻ này lên trời, khiến Phạm Trọng Yêm không ngừng vui sướng.
Phạm Trọng Yêm vuốt râu cười:
- A Ninh, cháu muốn đi ra ngoài sao?
- Không có việc gì nên muốn ra ngoài đi dạo, cũng không có gì cả, mời a công vào trong phòng.
Phạm Ninh vội vàng mời ông vào trong phòng. Lúc này, hắn phát hiện ở cửa còn có một vị thiếu niên đứng đó, bộ dạng hết sức quen thuộc, liền cười lên:
- Ngươi là Tiểu Phúc!
Chính là tiểu trà đồng Tiểu Phúc ngày xưa cãi nhau chí chóe với Phạm Ninh trên thuyền, Tiểu Phúc gãi gãi sau gáy, có chút thẹn thùng nói:
- Tiểu quan nhân, lâu rồi không gặp.
- Mau cùng vào ngồi đi!
Bởi vì Lý Đại Thọ theo Phạm Thiết Qua quay về phủ Bình Giang trước rồi, Minh Nhân đến phòng của Lý Đại Thọ ở. Tô Lượng cũng chuyển về phòng của mình, phòng sách của Phạm Ninh lại được khôi phục.
Hắn mời tổ phụ Phạm Trọng Yêm vào phòng ngồi. Tiểu Phúc cũng ngồi ở cửa.
Phạm Ninh lấy bộ đồ trà thượng hạng của mình ra, lại lấy ra bình trà và hai chén trà bí đỏ tám cánh nhữ diêu, tận tay pha trà cho tổ phụ.
- Không tồi! Lại là gốm sứ quan diêu nhữ.
Phạm Trọng Yêm cầm ấm trà lên một lúc ngạc nhiên nói:
- A Ninh, không ngờ cháu còn có trà cụ quan diêu?
Phạm Ninh đổ một bình nước suối Lương Viên cho than đốt lửa lên, hắn cười nói:
- Cũng là vận may tốt, vô tình mua được ở chợ, chỉ có một lần lúc đấy, còn sau này không có.
Phạm Trọng Yêm gật đầu, ở chỗ giao dịch Vạn Tính thực sự mua được một vài đồ tốt. Bản thân ông cũng từng vô tình mua được bút tích của Nhan Chân Khanh.
- Đó là vận may của cháu không tồi, Chu Lân viết thư gửi cho ta, nói cháu và Chu gia làm đối tác kinh doanh đá?
Phạm Ninh gật đầu:
- Không phải cháu làm mà là nhị thúc của cháu. Cháu không có thời gian và tinh lực để hỏi.
Phạm Trọng Yêm được Chu Lân gửi thư đến, trong thư giải thích rõ ràng chân tướng sự việc. Ông cũng rất rõ vị thiếu niên trước mắt mới là chủ đứng sau Kỳ Thạch quán Phạm thị. Nhưng mà ông cũng không muốn can thiệp, điều này dù sao cũng là chuyện riêng của Phạm Ninh, ông chỉ muốn nhắc nhở Phạm Ninh một chút.
- Cháu phải cẩn thận, nếu như muốn theo chính trị thì không được để cho người khác nắm được điểm yếu. Giống như hợp tác với Chu gia, bọn họ là người giàu nhất phủ Bình Giang. Nhưng dưới danh nghĩa thì Chu Nguyên Tuấn không kinh doanh, hiểu lời ta nói không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Cháu rõ rồi, dưới tên của cháu cũng không có kinh doanh.
Chốc lát nước pha trà được rồi, Phạm Ninh đãi sơ qua nước lạnh một chút, lúc này mới châm trà cho Phạm Trọng Yêm. Phạm Trọng Yêm vuốt râu liền nói:
- Thủ pháp rất khéo!
Ông quay đầu lại phía Tiểu Phúc nói:
- Ngươi tuy rằng pha trà không tồi, nhưng về phương diện điểm trà thì kém A Ninh một chút.
Tiểu Phúc đỏ mặt, nhưng y cũng không thể không thừa nhận. Phạm Ninh này thật sự so với mình có điểm tốt hơn, bọt trà thuần trắng, giữ được lâu.
Phạm Trọng Yêm trêu ghẹo cười:
- Ba năm nay tiến bộ rất lớn! Lúc đầu cháu ở trên thuyền là lần đầu tiên uống trà, chút nữa bỏng đầu lưỡi.