Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 326 - Chương 325

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 325
 

Cứ như vậy bản thân muội muội có chút không xứng với y rồi.

Trong lòng gã tính toán, tốt nhất gạo nấu thành cơm trước rồi nói sau.

Đứng lúc này, một xe ngựa to dừng ở đầu ngõ, Chu Bội nhảy xuống xe ngựa, chạy đến, trên mặt không che giấu được kích động.

- A Ninh, chúc mừng huynh đã thi đỗ.

Trên mặt Chu Bội nở nụ cười vui vẻ hòa vào lòng Phạm Ninh. Hắn lên trước đón, gãi gãi sau gáy cười hỏi:

- Làm sao muội biết nhanh như thế?

Chu Bội chắp tay sau lưng, lắc lắc người bộ dạng đắc ý nói:

- Ta có tin tức nội bộ, thực ra tối qua ta đã biết rồi. Chỉ là muốn cho huynh cảm nhận niềm vui từ quan báo hỉ một chút, liền không nói cho huynh biết.

- Là Lễ Bộ truyền ra?

Chu Bội lắc đầu:

- Để sau ta sẽ nói cho huynh, bây giờ có lẽ đi ăn mừng thôi!

Tô Lượng nhảy qua, ôm vai của Phạm Ninh cười hihi nói:

- Chu Bội, cô còn chưa chúc mừng ta.

Chu Bội thản nhiên cười: - Ta biết, cũng chúc mừng ngươi thi đỗ thi Tỉnh. Ta cảm thấy ngươi nên nhanh chóng viết thư báo tin cho người nhà.

Một câu nhắc nhở Tô Lượng, y xoay người chạy vào trong viện, vừa quay đầu lại hô:

- Ta lập tức viết đây, rồi cùng nhau đi chúc mừng.

Phạm Ninh cũng vội vàng nói:

- Ta cũng đi viết thư báo tin cho gia đình.

Chu Bội cười lấy ra một bức thư đưa cho hắn:

- Huynh xem cái này một chút!

Phạm Ninh nhận thư ngẩn người ra, một lúc lâu hỏi:

- Ta viết bức thư này khi nào?

Là thư hắn viết cho cha mẹ, rõ ràng là chữ của hắn.

Chu Bội có chút đắc ý cười lên:

- Xem ra ta bắt chước cũng không tồi!

Phạm Ninh nhìn kỹ lại, hắn vẫn không nhìn ra đây là chữ bắt chước. Rõ ràng là chữ của mình viết.

- Muội bắt chước chữ của ta khi nào?

Phạm Ninh ngạc nhiên hỏi.

- Ba năm trước nhé! Sau khi huynh lên Huyện học, Ta rảnh rỗi không có việc gì làm. Liền bắt chước bút tích của vài người. Huynh chỉ là một trong số đó, còn có chữ của cha ta và ông nội ta. Họ đều không nhận ra là chữ ta bắt chước đấy.

Phạm Ninh cũng không biết là nên tức giận hay nên cười đau khổ. Hắn mở thư, chỉ nhìn ngữ khí mô phỏng của Chu Bội viết báo tin vui cho cha mẹ cũng rất cung kính, khiến Phạm Ninh có chút cảm động.

- Cảm ơn nha! Lát nữa huynh sẽ đi gửi.

Mọi người ở trong Ngõa Tứ Cựu Tào Môn gửi thư rồi mới đến Thời Lầu tốt nhất gần đấy. Lúc này, Minh Nhân cũng nghe nói chạy tới, tự nhiên cũng không thiếu được chúc mừng.

Lúc này, danh sách báo của quan báo hỉ các nơi đã kết thúc, 596 thí sinh đều đã nhận được thư thông báo trúng tuyển. Còn lại hơn 1 nghìn thí sinh chỉ có thể yên lặng nhấm nháp mùi vị thi trượt.

Rõ ràng nhất là kinh doanh tửu điếm. Ngoài những sĩ tử tâm tình không tốt chạy đến mua say ra, sĩ tử còn lại hầu như đều không ra khỏi cửa. Kinh doanh tửu điếm đều có vẻ vắng ngắt.

Nghe nói là hai sĩ tử thi Đồng Tử đỗ lên quán rượu chúc mừng, chưởng quỹ đích thân ra chúc mừng, cũng miễn tiền đồ ăn cho bọn họ.

Chưởng quỹ cầm một bức tranh rải lên trên bàn, còn chuẩn bị bút mực, chắp tay cười nói:

- Khẩn cầu hai vị tiểu tiến sĩ lưu chữ ngọc lại cho bổn tiệm.

Tô Lượng vội vàng xua tay:

- Ta không được, để Phạm Ninh đề từ cho ông!

Y đẩy lên cho Phạm Ninh, Phạm Ninh do dự một chút nhìn Chu Bội.

Chu Bội cười nói:

- Đây là quy củ, tiến sĩ tân khoa đều cần đề từ cho quán rượu. Nhưng mà huynh đề bên này rồi, Chu Lầu bên kia cũng đừng quên đấy nhé.

Phạm Ninh nghĩ một chút cười nói:

- Vậy viết câu đối đi!

Hắn cầm bút chấm mực, viết xuống một câu đối.

"Cao đàm mãn tứ tọa, nhất nhật khuynh thiên bôi"

"Thả vãng ẩm mỹ tửu, thừa nguyệt túy cao đài"

Phía dưới lại đề tên của mình "Cô Tô Phạm Ninh".

- Hay!

Chưởng quỹ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vội vàng thu lại rồi đi, câu đối này ông ấy sẽ giao cho đông chủ.

Chu Bội lại không theo, kiên trì bắt Phạm Ninh cũng phải viết cho Chu Lầu một câu đối.

Phạm Ninh trầm ngâm một lát cười nói:

- Ta viết một bức tuyệt đối, Chu Lầu có thể lấy ra treo giải thưởng vế dưới, tin rằng nhất định sẽ chấn động kinh thành, độ nổi bật áp đảo Phàn Lầu.

Chu Bội sáng mắt lên:

- Huynh viết cho ta xem?

Phạm Ninh cầm bút viết lên vế trên: "Yên duyên diễm diêm yên yến nhan."

Có bức đối vế trên này, tâm tình của Chu Bội tốt hơn, tự mình rót một chén rượu cho Phạm Ninh.

Chu Bội cười nói:

- Lần thi này phủ Bình Giang không tệ, 5 tiến sĩ tiến cử vậy mà đỗ 3 người, trước đó chưa từng có.

- Phủ Bình Giang còn có ai đã thi đậu?

Phạm Ninh tò mò hỏi.

Chu bội do dự một chút nói:

- Còn 1 người là huyện Ngô Giang chúng ta đấy.

- Chẳng lẽ là Liễu Nhiên! Phạm Ninh mở to hai mắt.

Chu Bội gật đầu, mặt tỏ vẻ giận, cha con Liễu gia từ cửa trước vào, nàng liền từ cửa sau rời đi tìm Phạm Ninh.

- Phụ thân gã tối qua đã biết rồi, sáng sớm dẫn theo gã tới nhà của ta báo tin vui.

- Haha! Lần này huyện Trường Châu toàn quân bị diệt rồi, sau khi trở về xem bọn họ giải thích thế nào?

Tô Lượng đập bàn một cách vui vẻ, huyện Trường Châu khi thi Giải kiêu ngạo như vậy, bây giờ cuối cùng bị vả mặt rồi.

Trình Viên Viên cũng rất mẫn cảm, nàng không hiểu hỏi:

- Vì sao Liễu gia phải đến báo tin vui cho nhà tỷ?

Chu Bội nhìn qua Phạm Ninh, không nói.

Phạm Ninh cũng không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ thản nhiên nói:

- Hai nhà là thế giao, đương nhiên phải chia sẻ tin vui.

Trình Viên Viên thấy ánh mắt Chu Bội bất an, lại thấy Phạm Ninh có vẻ phẫn nộ. Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh gì đó, liền lập tức ngậm miệng lại không hỏi chuyện này nữa.

Lúc này, Phạm Ninh liếc nhìn Minh Nhân một cái, hắn sớm phát hiện ra Minh Nhân muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Hiện giờ đúng lúc dùng Minh Nhân để chuyển chủ đề.

- Minh Nhân, huynh có chuyện gì cứ nói thẳng, sao lại trở nên nhu nhược như vậy?

Minh Nhân nhìn Chu Bội:

- Quay về sẽ nói cho đệ biết nhé!

Trong lòng Chu Bội vốn dĩ vì chuyện của Liễu Nhiên mà không vui, nàng biết Phạm Minh Nhân muốn tránh mình.

Liền cười lạnh hừ một tiếng nói:

- Có phải có ta ở trong này, có lời gì khó nghe, hay là ta đi xuống lầu trước.

Đã nói đến bước này, Minh Nhân chỉ đành gãi đầu nói:

- Vừa rồi ta đến tiệm quan phác Phúc Quý Kiều trước.

Tinh thần Trình Trạch bên cạnh lập tức run lên, dường như phát hiện tri kỉ, gã vội vàng cười nói:

- Minh Nhân cũng thích đánh vài ván bạc?

- Cũng không đi thường xuyên, đây là đoán khoa thi chơi chơi thôi. Vài ngày trước ta và Phạm Ninh, Tô Lượng đều đi cược một lần.

Phạm Ninh cười nói:

- Hay là có biến rồi?

Minh Nhân gật đầu:

- Phùng Kinh bây giờ biến thành hai thuần, mà đệ biến thành một thuần rồi.

Tô Lượng trừng to mắt nói:

- Lần trước Phùng Kinh là năm thuần, Phạm Ninh là sáu thuần mà!

- Là như vậy, nghe nói là chiều tối qua điều chỉnh, ta nghi ngờ có tin tức gì đó.

Chu Bội hừ một tiếng nói:

- Có lẽ là thứ bậc thi Tỉnh bị tuồn ra rồi, thứ tự xếp hạng Đồng Tử của A Ninh là đứng thứ nhất, tối qua ta biết rồi.

- Đứng thứ nhất Đồng Tử! Tô Lượng hét một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment