Lấy ví dụ mà nói, huyện lệnh huyện Ngô là Lý Vân ngày trước cùng Nhâm huyện lệnh đương nhiệm Cao Phi, bọn họ thật ra đều là thi đỗ tiến sĩ sau đó đảm nhiệm quan dự bị, đều đang đợi thẩm quan viện của Lại bộ bầu chọn lại, cũng là chính thức trở thành kinh quan (quan được làm việc trong kinh đô), cha vợ Lý Vân là tướng quốc tiền nhiệm Cổ Xương Hướng, hắn ta liền trở thành quan dự bị huyện lệnh, Cao Phi có Chu gia phía sau cũng làm quan dự bị huyện lệnh.
Sau bốn năm là huyện lệnh huyện Ngô, Lý Vân chính thức đảm nhiệm Đô thủy giam thừa (quan giám sát sông nước, kênh rạch), quan cấp tòng bát phẩm, cũng xem là kinh quan, đồng thời được phái đi huyện Giang Ninh.
Tri huyện và huyện lệnh khác nhau, mặc dù đều là quan huyện phụ mẫu, nhưng tri huyện là kinh quan, ở kinh thành có quan chức, bị phái đến Giang Ninh trông coi một huyện.
Giống như huyện thừa huyện Ngô Dương Hàm làm quan dự bị huyện thừa làm bảy tám năm, cũng không cách nào trở thành chính thức, hắn ta vẫn còn vận khí tương đối tốt, ít nhất là quan dự bị có thực quyền, nếu chưởng quản ghi chép tiết độ sứ cái gì trong triều không có người bàn đến, cũng chỉ có thể cả đời ở đầu đường lăn lộn cuộc sống.
Mạc chức quan cùng quan châu huyện đều là quan dự bị, có bảy loại hai, ba mươi cấp, mỗi loại mỗi cấp tiền lương và phúc lợi đãi ngộ cũng không giống nhau.
Làm quan dự bị năm sáu năm, rốt cuộc có cơ hội trở thành chính thức, thay đổi chọn thăng làm kinh quan, nhưng quan cấp vẫn là không có thăng, vẫn là tòng bát phẩm, rốt cuộc có thể trở thành quan viên chính thức triều đình, không còn là dự bị, tiền đồ trở nên rộng mở quang vinh.
Chưa tới năm sáu năm, hoặc là thành tích cao, hoặc là trong triều có người, như vậy thì có thể từ kinh quan thăng làm triều quan (quan trong triều), cũng chính thăng làm quan thất phẩm, có thể vào triều, tiền đồ lại tiến thêm một bước.
Lại nhịn bảy tám năm, từ quan lang thất phẩm thăng làm đại phu tòng ngũ phẩm (chức quan to dưới quan khanh, trên quan sĩ), cái này coi như được tiến vào hàng ngũ quan cao của triều đình, có thể hưởng thụ nhà ở cho quan, không cần mướn nhà, tiền lương phúc lợi cũng thăng lên một bậc, có điều kiện cưới thêm mấy phòng thiếp.
Cho nên Phạm Ninh chúc mừng Phùng Kinh, hắn ta một bước thích hợp phong làm kinh quan, so với tiến sĩ khác đã bớt ít nhất năm năm phấn đấu, dĩ nhiên, Phùng Kinh là trạng nguyên, hắn ta không cần dựa vào cha vợ Phú Bật cũng có thể đảm nhiệm kinh quan.
Phùng Kinh cười nói:
- Đệ cũng không cần lo lắng, đệ là thủ khoa đồng tử, hạng nhất nhị giáp, trên thực tế chính là đứng thứ tư, chắc cũng là kinh quan.
- Ta cũng không lo lắng, dù sao cũng là đồng tử khoa, có làm quan hay không cũng không có vấn đề gì.
- Ngược lại cũng đúng, không bằng buổi trưa cùng đi uống ly rượu.
- Được, quay lại ta đi tìm Phùng huynh.
Phùng Kinh lưu lại địa chỉ liền đi trước, Phạm Ninh vội vã vào cửa Lại bộ, bên trong Lại bộ tiếng người ồn ào, đều là kim khoa tiến sĩ tới báo danh.
Phạm Ninh thấy một tên quan viên đứng ở cửa, tiến lên hỏi:
- Xin hỏi, báo danh cần đi nơi nào trước?
Quan viên liếc hắn một cái, không nhịn được hỏi:
- Danh thứ mấy?
- Hạng nhất nhị giáp.
Quan viên sắc mặt nhất thời hòa hoãn, chỉ gian phòng nhỏ ở cuối nói:
- Ngươi tới phòng nhỏ đó báo danh.
- Đa tạ.
Phạm Ninh thi lễ, xoay người đi tới hướng phòng nhỏ phía xa.
Đi vào phòng nhỏ, chỉ thấy trong phòng rất an tĩnh, chỉ có một tên tiến sĩ ngồi ở bàn viết tài liệu, một quan viên Lại bộ ngồi bên cạnh, đang thấp giọng hướng dẫn cho y, bên trong nữa có một quan viên trung niên đang ngồi, ông ấy đang cúi đầu uống trà.
- Tại hạ Phạm Ninh, xin hỏi đây là chỗ báo danh phải không? Phạm Ninh khom người hỏi.
Quan viên trung niên chợt ngẩng đùa lên, trong mắt nhất thời thoáng qua một tia thần thái khác thường, ông ta cười gật đầu.
- Ngươi báo danh ở chỗ này!
Phạm Ninh nhìn tên quan viên trung niên này, cảm giác hết sức quen mắt, tựa hồ đã từng gặp rất nhiều lần, nhưng hắn hẳn không biết người này.
Lúc này, một quan viên trẻ tuổi đi lên trước cười nói:
- Phạm tiến sĩ, chúng ta ngồi bên này!
Phạm Ninh ngồi xuống trước một chiếc bàn nhỏ, hắn nhận ra một tên tiến sĩ khác, Vương Toại Châu huyện Biện Lương phủ Khai Phong hạng nhất thi Tỉnh, nhưng trong thi Đình phát huy không tốt, cuối cùng chỉ xếp thứ hai nhị giáp, có điều hắn ta vận khí cũng không tệ, ít nhất nằm trong năm cái tên đứng đầu, có thể trực tiếp bổ nhiệm làm kinh quan, không cần tiếp tục làm quan dự bị.
Quan viên đem tới một tờ đơn đặt ở trước mặt Phạm Ninh.
- Trước tiên cậu điền đơn, lại đem công văn tiến sĩ của cậu cho ta, ta cần ghi danh.
Phạm Ninh đem công văn tiến sĩ đưa cho quan viên, bản thân bắt đầu đặt bút điền đơn, về cơ bản giống hồ sơ của đời sau, tên họ, tuổi tác, quê quán, địa chỉ gia đình, tình hình cha mẹ, sau đó là sơ yếu lí lịch, cuối cùng là tự đánh giá đức hạnh của bản thân, điền xong thì sẽ thành lập hồ sơ.
Quan viên trung niên ngồi ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Phạm Ninh chăm chú, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì?
----------oOo----------
Điền xong tờ đơn, bên kia Vương Toại Châu tựa hồ gặp phải chuyện gì đó, đang cùng quan viên hướng dẫn thảo luận, quan viên trẻ tuổi liền đem tờ đơn đến trước mặt người đàn ông trung niên.
- Lang trung, hắn đã điền xong.
Quan viên trung niên gật đầu, nhận lấy tờ đơn của Phạm Ninh, ông ta nhìn qua, bỗng nhiên cười hỏi:
- Nhà ngươi không phải dời đến trong Mộc Đổ trấn rồi sao?
Phạm Ninh sửng sốt, ông ta làm sao biết nhà hắn ở Mộc Đổ trấn?
Phạm Ninh nhìn lại ông ta, nhất thời biết tại sao cảm thấy người này cực kỳ quen mắt, dáng dấp ông ta cùng Chu Nguyên Phủ mơ hồ giống nhau như đúc.
- Ngài chẳng lẽ là… Chu bá phụ?
Nam nhân trung niên gật đầu.
- Không sai, ta là cha của Chu Bội.
Phạm Ninh vội vàng hành lễ.
- Vãn bối không biết là bác trai, vãn bối thất lễ.
Người đàn ông chính là cha Chu Bội, Chu Hiếu Vân, y là Lại bộ lang trung, đảm nhiệm phán quan Thẩm Quan Viện, trong tay có thực quyền khảo sát ngũ phẩm trở xuống, lần này báo danh tiến sĩ, chính là do y chủ trì phân phối.
Chu Hiếu Vân nhàn nhạt nói:
- Bây giờ chỉ nói chuyện công, không nói tư tình, ngươi ngồi xuống đi.
Phạm Ninh ngồi xuống, bình tĩnh trả lời:
- Học trò nhà vốn ở Tưởng Loan thôn Mộc Đổ trấn, sau đó cha ở trấn trên hành nghề chữa bệnh, liền dời đến trấn trên Mộc Đổ, nhưng bởi vì tổ phụ tổ mẫu tuổi tác đã cao, ở quê quán cần phải chăm sóc, cho nên cha mẹ lại dọn về Tưởng Loan thôn.
Chu Hiếu Vân gật đầu một cái.
- Cha ngươi lấy hiếu nghĩa làm đầu, thà mình bôn ba, cũng phải chăm sóc cha mẹ, không tệ!
Phạm Ninh trong lòng cười khổ, chỗ nào là bởi vì chiếu cố ông bà, rõ ràng là mẹ ở không quen trên trấn, một lòng muốn trở về quê quán, nhưng lời không thể nói như vậy, nhất định phải nghe theo đại cục.
Chu Hiếu Vân nhìn tài liệu hắn viết xong, ở phía dưới ấn một dấu, bỏ vào trong một túi giấy thật dày, đây chính là hồ sơ đương án của Phạm Ninh.