Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 352 - Chương 351

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 351
 

Chu Hiếu Vân lại lấy ra một quyển ghi chép đủ loại quan dày, bên trong viết rậm rạp chằng chịt tình hình tên cùng quan chức, y lật tới trang tiến sĩ khoa Kỷ Sửu, dùng bút dò theo số, rất nhanh tìm được tên Phạm Ninh.

Chu Hiếu Vân hơi mỉm cười nói:

- Ngươi tương đối đặc thù, Thiên tử đích thân chỉ định ngươi làm cấp sự lang chính bát phẩm, đảm nhiên kinh quan Bí thư tỉnh chính tự, quan cấp giống như tiến sĩ cập đệ, trước tiên chúc mừng ngươi.

Phạm Ninh khom người nói:

- Đây là Thiên tử ưu ái đối với học trò, học trò tự thấy hổ thẹn.

Chu Hiếu Vân lại nói:

- Bí thư tỉnh chính tự (sửa chữ cho đúng quy định) chẳng qua là quan chức, chức vụ cụ thể có hai phương diện, một mặt là giúp đỡ thân vương học tập, mặt khác là đối chiếu sắp xếp điển tịch (sách xưa, sách cổ điển đều là sách ghi chép các sự kiện cũ qua các triều đại), bởi vì bây giờ không thân vương nào cần giúp đỡ đọc sách, ngươi cũng chỉ có thể tham dự đối chiếu sắp xếp điển tịch, Thiên tử đặc biệt an bài ngươi vào Quốc Tử Giám, ngươi hiểu thâm ý của Thiên tử không?

Phạm Ninh gật đầu.

- Thiên tử là muốn học trò ở Quốc Tử Giám tiếp tục học tập.

- Ngươi rất thông minh, dễ dàng phân tích thánh ý.

Chu Hiếu Vân cười một tiếng, liền đặt bút phê một phần văn kiện nhậm chức, cũng đóng xuống đại ấn Lại bộ, văn kiện nhậm chức nhất thiết phải có ba phần, một phần là để Phạm Ninh cầm đi Quốc Tử Giám báo danh, một phần lưu lại hồ sơ đề phòng kiểm tra ở Lại Bộ, một phần khác thì bỏ vào túi hồ sơ đương án của Phạm Ninh.

Đồng thời, Thẩm Quan Viện Lại bộ còn phải ký một phần công văn cho Quốc Tử Giám, nói trước cho Quốc Tử Giám sắp có người mới tới báo danh.

Chu Hiếu Vân đem văn kiện nhậm chức đưa cho Phạm Ninh.

- Ngươi có thể trở về quê hương thăm cha mẹ, thời gian một tháng, sau đó trực tiếp đi Quốc Tử Giám báo danh, ngàn vạn lần không nên làm trễ nải thời gian.

Phạm Ninh nhận lấy văn kiện nhậm chức, khom người hành lễ.

- Cảm ơn đại quan nhân chỉ bảo, học trò cáo từ.

Phạm Ninh không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng.

Chu Hiếu Vân nhìn bóng lưng Phạm Ninh đi xa, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

.....

Lúc xế chiều, bận rộn một ngày Chu Hiếu Vân ngồi kiệu trở lại trong phủ.

Phần lớn quan viên trung cấp và cấp thấp đều lựa chọn ngồi kiệu xuất hành, ngồi xe ngựa quá khoe khoang, đều là đãi ngộ của những quan cao, quan thấp ngồi xe ngựa sẽ bị người khác soi mói.

Ngồi xe bò lại tỏ ra quá thông thường, khó mà khác biệt với bách tính trên đường phố, cưỡi ngựa là điệu bộ quan võ, quan văn luôn luôn xem thường cùng làm bạn, cưỡi lừa chính là lão nông vào thành, càng lộ vẻ keo kiệt.

Cho nên ngồi kiệu được phần lớn quan viên trung cấp thấp lựa chọn, kiệu ở Bắc Tống rất thông dụng, ở trong "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" tùy ý có thể thấy các loại kiệu.

Kiệu của quan viên trung cấp cũng không phải đại kiệu tám người khiêng, ở địa phương phía trên còn có thể, nhưng ở kinh thành không được, so với ngồi xe ngựa còn phách lối hơn, vì vậy đều là kiệu nhỏ nhẹ, phía trước phía sau có một người gánh ở đầu vai, trái phải có hai tên tùy tùng quần áo xanh đội khăn vấn đầu, điều kiện tốt chút thì phía sau còn có thêm hai gã thị vệ cầm đao.

Cỗ kiệu ở đầu đường vội vàng đi, hai gã kiệu phu kỹ thuật thành thạo, mặc dù nhanh chóng nhưng đi lại hết sức vững vàng, hai bên trái phải hai gã tùy tùng áo xanh đi theo, đầu đội khăn vấn, một người trong đó có vóc người khôi ngô, bên hông vác đao dài.

Trong kiệu, Chu Hiếu Vân xuyên qua màn sa mỏng nhìn chăm chú đầu đường, y lộ vẻ tâm sự nặng nề, hôm nay Phạm Ninh tới báo danh cho y một loại chấn động vô hình, ngược lại cũng không phải là bởi vì Phạm Ninh thi đậu đệ nhất đồng tử, cuối cùng xếp hạng nhất nhị giáp. Làm đến Lại bộ lang trung, dù là trạng nguyên tới báo danh cũng không thể nhiễu loạn tâm trạng của y.

Khiến y giật mình là, Phạm Ninh từ quan cấp đến quan chức đến nhậm chức cuối cùng, Lại bộ đều không có việc làm, toàn bộ là Thiên tử một tay khâm định, đây là chuyện từ khi Quan gia lên ngồi chưa có bao giờ, toàn bộ Lại Bộ vì thế mà dẫn đến náo động.

Các đồng liêu rối rít suy đoán, đại khái đều cho rằng Quan gia là bởi vì không có con cháu, cho nên đặc biệt yêu thích đối với thần đồng thiếu niên, nhưng Chu Hiếu Vân cảm giác không phải đơn giản như vậy, vô cùng có thể là Phạm Ninh ở thi Đình biểu hiện xuất sắc, giành được sự coi trọng của Thiên tử.

Khó trách cha rất coi trọng Phạm Ninh, Chu Hiếu Vân không thể không bội phục cha có mắt, có thể ở Mộc Đổ phát hiện viên bảo châu sáng chói tuyệt thế Phạm Ninh này.

Nhưng Chu Hiếu Vân lại vì quan hệ của con gái Chu Bội cùng Phạm Ninh mà cảm thấy khổ não, cha để cho Bội nhi vào học đường đi học, lại ngồi cùng bàn Phạm Ninh, khiến cho quan hệ của bọn họ hết sức gắn bó, Chu Hiếu Vân dĩ nhiên biết loại quan hệ này phát triển tiếp sẽ có ý nghĩa như thế nào, nếu như không có Liễu gia, Phạm Ninh đúng là một con rể tốt vô cùng, nhưng mà...

Chu Hiếu Vân nghĩ tới Liễu Nhiên, gã thi cũng rất tốt, đứng thứ tư khoa đồng tử, ban cho xuất thân đồng tiến sĩ, dĩ nhiên kém hơn Phạm Ninh, nhưng gã là cháu ruột Liễu gia, là cháu trai Liễu thái công coi trọng nhất, hai nhà Chu - Liễu thông gia mấy chục năm, hoàn toàn khống chế Ngô Giang huyện, thậm chí bố cục Bình Giang phủ.

Từ lúc Bội nhi ba tuổi, Liễu thái công chỉ hy vọng nàng cùng Liễu Nhiên đính hôn, đây cũng là chuyện nhị thúc cùng Liễu gia quyết định, cha mặc dù không tỏ thái độ gì, nhưng cũng xem như thầm chấp nhận, nếu như không có Phạm Ninh xuất hiện, như vậy không đến năm sáu năm sẽ đến lúc Bội Nhi cùng Liễu Nhiên thành thân, hết thảy thuận lợi suôn sẻ.

Hiện tại xuất hiện một Phạm Ninh hết lần này đến lần khác phụ thân coi trọng sâu nặng thêm, Chu Hiếu Vân dĩ nhiên biết ý của phụ thân, nhưng nhị thúc bên kia phải ăn nói thế nào, ước định của Chu gia cùng Liễu gia phải ăn nói thế nào?

Chu Hiếu Vân chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, cũng may con gái còn nhỏ, chuyện này tạm thời có thể kéo dài thời gian, qua mấy năm lại nói tiếp, Chu Hiếu Vân thở dài, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Kiệu cách phủ trạch còn có một đoạn đường, lại thấy quản gia vội vã chạy nhanh tới, tựa hồ có chuyện gấp.

Chu Hiếu Vân kéo màn xe ra hỏi:

- Có chuyện gì?

Quản gia thở hổn hển nói:

- Lão gia, trong cung có người đến.

- Cái gì?

Chu Hiếu Vân lấy làm kinh hãi, có người trong cung đến, làm gì?

- Xảy ra chuyện gì?

- Hình như là Quan gia vô cùng thích thú đối với pho tượng của đại nha nội, mời đại nha nội vào cung khắc một tượng tương tự.

Chu Hiếu Vân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện này, con trai trưởng của y mặc dù là một đứa nhỏ ngốc, nhưng lại có thiên phú điêu khắc mà người thường khó đạt tới, trong lòng Chu Hiếu Vân biết, sợ rằng sư phụ điêu khắc trong thiên hạ, không người nào có thể vượt qua nhi tử.

Nhưng làm cha, Chu Hiếu Vân cũng không phải là coi trọng kỹ thuật điêu khắc của nhi tử, nhà y không thiếu tiền, y chỉ hy vọng con trai có thể bình an sống qua một đời.

Bình Luận (0)
Comment