Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 353 - Chương 352

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 352
vipTruyenGG.com 

Nếu như là người khác, Chu Hiếu Vân khẳng định một mực từ chối, nhưng đây lại là Thiên tử.

Chu Hiếu Vân không biết làm sao, chỉ đành phải gật đầu.

- Ta biết.

Trong lòng y thấy kỳ lạ, Thiên tử làm sao biết biết con trai y có kỹ thuật điêu khắc phi phàm?

Kiệu đi qua cửa phủ, dừng lại ở trước bức tường bình phong ở cổng, Chu Hiếu Vân từ trên kiệu đi xuống, quản gia nhỏ giọng:

- Công công ở trong cung tới, đang ở phòng khách uống trà chờ đợi.

- Mấy người?

Chu Hiếu Vân hỏi.

- Hai người, một lão công công cùng một tiểu công công, vị lão công công này còn biết quý phi nương nương nhà chúng ta.

Trong lòng Chu Hiếu Vân biết, nếu nói biết quý phi nương nương, vậy thì có tình hương khói rồi, người ta nói lời này chính là có dụng ý đó, ngay sau đó y phân phó quản gia.

- Gói hai túi bạc, một túi năm mươi lượng bạc cho lão công công, túi kia mười lượng bạc cho tiểu công công, lập tức đi ngay.

Chu Hiếu Vân cũng biết, đưa lễ cho người trong cung, bạc không thể cho quá nhiều, cho quá nhiều, bọn họ sẽ sinh lòng tham lam, cho quá ít sẽ để bọn họ ghi hận, còn không bằng không cho, cho năm mươi lượng liền tương đối hậu hĩnh rồi, cũng không đến nỗi khiến người ta nhớ mặt Chu gia, đây là nắm bóp vừa phải.

Chu Hiếu Vân trở về nhà thay một bộ quần áo, sau đó mới đi tới quý khách đường.

Bên trong phòng khách, một lão công công mặt đầy nếp nhăn đang mặt mày hớn hở uống trà, đứng phía sau là một tên công công nhỏ mười mấy tuổi, nhưng vẻ mặt đau khổ, đoán chừng là bao tiền lì xì cho cậu ta vòng vo một hồi lại vào túi lão công công.

- Để cho công công đợi lâu rồi. Chu Hiếu Vân cười ha hả đi vào.

----------oOo----------

Lão hoạn quan họ Cố, thời Thái Tông đã vào cung, hiện tại đã ngoài sáu mươi tuổi, lão đứng dậy cười híp mắt hành lễ nói:

- Lão Cố Xuyên, tổng quản Phúc Linh cung, hôm nay tới quấy rầy Chu quan nhân rồi.

Chu Hiếu Vân ngẩn ra, Phúc Linh cung là cung điện Tào hoàng hậu, chẳng lẽ vị này không phải công công phụng ý chỉ Thiên tử tới.

Trong lòng y nghi ngờ, liền hỏi dò:

- Cố công công là phụng ý chỉ Quan gia tới?

Cố công công cười nói:

- Là ý của Quan gia, chẳng qua chúng ta là phụng ý chỉ hoàng hậu nương nương tới, mời lệnh lang vào cung vì điêu khắc một pho tượng cho Hoàng hậu nương nương.

Chu Hiếu Vân yên lặng chốc lát nói:

- Hoàng hậu nương nương có biết tình hình đặc biệt của khuyển tử?

Cố công công gật đầu.

- Chính là biết tình hình của lệnh lang, Quan gia mới đồng ý cho phép y vào cung, nếu không thật đúng là không dễ làm.

Chu Hiếu Vân lại có phần khó xử, nhi tử mặc dù tương đối ngốc nghếch, nhưng dáng dấp cũng khôi ngô mập mạp lại đúng tuổi khí huyết dồi dào, y vào cung cái gì cũng không biết, vạn nhất bị...

Chu Hiếu Vân không biết nên làm cái gì mới phải, cuối cùng chỉ đành phải nói:

- Chuyện này để cho ta cùng thê tử thương lượng một chút, xem xem làm sao sắp xếp.

- Được thôi, có điều phải mau chóng quyết định, hoàng hậu hy vọng buổi sáng ngày mai lệnh lang vào cung.

- Ta hiểu.

Cố Xuyên liền đem một khối ngân bài (lệnh bài làm bằng bạc) tiến cung đặt lên bàn.

- Ngày mai ta ở trong cung chờ lệnh lang.

Lão hoạn quan Cố Xuyên cáo từ rời đi, để lại tiểu công công ở lại Chu gia chờ đợi câu trả lời của Chu Hiếu Vân.

Chu Hiếu Vân tâm sự nặng nề trở lại trong nhà, thê tử Vương thị tiến lên đón.

- Quan nhân, người trong cung nói thế nào?

Chu Hiếu Vân thở dài nói:

- Không biết Quan gia làm sao biết chuyện Triết nhi khéo điêu khắc, liền để Hoàng hậu triệu kiến Triết nhi vào cung điêu khắc tượng, không biết là khắc Quan gia, hay là khắc tượng cho hoàng hậu, yêu cầu sáng mai vào cung.

Vương thị nhất thời nóng nảy.

- Thằng bé là một đứa nhỏ ngốc, làm sao có thể vào cung?

- Ta biết, Quan gia cùng hoàng hậu nương nương cũng biết, bọn họ không để ý, ta còn có thể nói thế nào?

- Không phải vấn đề này, Triết nhi không giao thiệp với người, bắt nó nói chuyện, nó còn lờ người ta đi ấy chứ.

- Phải làm sao bây giờ? Ta cũng không thể kháng chỉ không tuân.

Chu Hiếu Vân mặt đầy khổ não nói.

Vương thị thấy trượng phu mặt đầy khó xử, xem ra cự tuyệt là không được, nàng suy nghĩ một chút nói:

- Nếu không để cho Bội nhi đi cùng ca ca tiến cung, Triết nhi chỉ nghe lời của Bội nhi, sau đó mang theo vú nuôi, tùy thời chiếu cố Triết nhi, nếu như vậy không được, vậy chúng ta cũng không có cách nào.

Chu Hiếu Vân suy nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

- Được rồi! Ta viết tình huống rõ ràng, để cho tiểu công công mang vào cung, nếu như trong cung không có ý kiến, thì để cho Bội nhi cùng ca ca nó vào cung.

Ngay sau đó Chu Hiếu Vân viết một phong thư, trong thư nói rõ ràng một lần về tình hình của nhi tử, lại cho tiểu công công mười lượng bạc, tiểu hoạn quan lúc này mới cao hứng trở về cung giao nộp.

Buổi tối, trong cung truyền tới tin tức, Tào hoàng hậu đồng ý Chu Bội đi cùng huynh trưởng Chu Triết tiến cung, cũng cho phép vú nuôi của Chu Triết cùng vào cung chăm sóc.

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa rộng lớn sang trọng từ trong cửa lớn Chu phủ bay nhanh ra, hướng hoàng cung mà đi.

Chu Bội hôm nay mặc bộ quần áo màu đỏ nhạt, khoác một áo ngắn tay lỡ, đầu chải hai búi tóc mai, cài đôi trâm phượng bằng vàng, trên mặt trang điểm trang nhã, đôi mi thanh tú, mắt đẹp sâu như hồ nước, sóng mũi cao, môi xinh xắn trơn bóng tuyệt đẹp, làn da trong suốt như tuyết, càng lộ ra vẻ thanh tú đẹp đẽ tuyệt trần.

Chẳng qua, nàng ngồi trong xe ngựa lộ vẻ chần chừ bất an, trong lòng nàng biết tại sao Thiên tử cùng hoàng hậu muốn triệu huynh trưởng vào cung, nhất định là khối đá Khê Sơn Hành Lữ gây họa, bị Thiên tử thấy được, cho nên khi mẫu thân nói để cho nàng dẫn huynh trưởng tiến cung, Chu Bội không chút do dự đồng ý ngay.

Chu Bội cũng không phải lần đầu vào cung, lúc ba tuổi, tổ mẫu từng dẫn nàng vào cung vấn an cô tổ mẫu lão quý phi, ở trong cung mấy ngày, nàng cơ hồ không nhớ ra được chuyện cụ thể, nhưng đến nay nàng còn nhớ rõ từng ngọn tường cao trong cung, cho nàng một cảm giác bị giam cầm.

Xe ngựa dần dần đến gần hoàng thành, Chu Bội không nhịn được quay đầu nhìn huynh trưởng, giống như một hài tử béo mập, huynh trưởng đang tập trung toàn bộ tinh thần điêu khắc một khối đá Điền Hoàng, cái cằm núc ních, chăm chú toàn bộ tinh thần, thế giới bên ngoài xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đừng hòng quấy rầy cậu.

Cậu gần đây bỗng nhiên say mê hứng thú đối với đá Điền Hoàng, chạm khắc tranh sơn thủy, chạm trổ hoa văn đồ vật, người, chim, Phạm Ninh cho cậu hai mươi khối đá Điền Hoàng, toàn bộ đều đã khắc hoàn thành, Chu Bội không thể không tới tiệm cầm mấy chục khối đá Điền Hoàng nữa về.

Cũng may huynh trưởng chỉ có hứng thú điêu khắc, không có hứng thú đối với cất giữ, thứ huynh ấy khắc xong trong nhà cũng chất đầy một phòng, huynh ấy sẽ không liếc mắt nhìn, điều này làm cho Chu Bội có chút căn giận bất bình, chỉ béo bở cho cái tên tiểu tử thúi kia, biến ca ca nàng làm thợ điêu khắc miễn phí cho hắn.

Chu Bội có một ý nghĩ, nàng muốn để huynh trưởng trở thành bậc thầy điêu khắc nổi danh nhất Đại Tống, tác phẩm của y có thể lưu truyền lại, để cho đời sau cũng có thể nhớ Chu Triết, quay về cùng Phạm Ninh thương lượng một chút, tác phẩm của huynh trưởng tuyệt đối không thể bán rẻ.

Bình Luận (0)
Comment