Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 354 - Chương 353

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 353
 

Xe ngựa lái vào đại nội hoàng cung, hai tên thị vệ cưỡi ngựa dẫn dắt bọn họ đi tới cửa Đông Các, từ nơi này đi vào, có thể đi thẳng đến Phúc Linh cung.

Lúc này, lão hoạn quan Cố Xuyên tiến lên đón, Chu Bội xuống xe trước, hướng về lão công công thi lễ:

- Tiểu nữ Chu Bội, đặc biệt tới bồi huynh trưởng tiến cung.

- Ta đã gặp qua tiểu thư.

Cố Xuyên quan sát Chu Bội cười nói:

- Khi đó tiểu thư còn nhỏ, cùng tổ mẫu người vào tiến cung thăm lão quý phi, chính là ta dẫn đường cho các vị vào cung, chỉ chớp mắt đã trưởng thành rồi.

Chu Bội có chút ngượng ngùng nói:

- Tiểu nữ không nhớ được.

- Không sao, vị này chính là huynh trưởng của tiểu thư, Chu Triết nhỉ.

Cố Xuyên nhìn thiếu niên mập mạp ỳ ra ở trên xe không chịu xuống, không nhịn được cười nói:

- Cậu bé thật giống như có chút sợ người lạ.

- Huynh trưởng ta không quen hoàn cảnh xa lạ, có thể ngồi kiệu vào cung không?

Cố Xuyên thấy Chu Triết quá mập, phỏng đoán trong cung cũng không có cỗ kiệu lớn như vậy, lão suy nghĩ một chút nói:

- Trong cung có thể đi xe ngựa, như vậy đi! Đổi một phu xe trong cung, mời thị vệ kiểm tra qua xe ngựa, trực tiếp ngồi xe ngựa tiến cung.

Chu Bội liền đồng ý, nàng để cho vú nuôi dẫn huynh trưởng đi nhà xí, thừa dịp xe ngựa trống không, mấy tên thị vệ kiểm tra xe ngựa cẩn thận, lúc này mới đổi một tên phu xe, Chu Bội cùng huynh trưởng ngồi xe ngựa vào hoàng cung.

- Đây là ngôi miếu nào?

Chu Triết đánh giá hoàng cung, tò mò hỏi.

- Đây là miếu Bồ Tát, cung Quan Âm nương nương, huynh nghe lời muội nói, đi theo muội, không được chọc Quan Âm nương nương tức giận.

Chu Triết ngoan ngoãn gật đầu, Chu Bội vui vẻ chọc một cái sau gáy cậu, Chu Triết mỉm cười ngốc nghếch.

Xe ngựa dừng lại ở trước một tòa cung điện cao lớn, bốn phía trồng đầy cây cối cùng khóm hoa, trong không khí tràn đầy mùi hoa say lòng người, dõi mắt nhìn lại, xa xa tùy ý có thể thấy đình đài lầu các, vô cùng nhã nhặn, nơi này chính là chỗ ở của Tào hoàng hậu - Phúc Linh cung.

Phúc Linh cung là một quần thể kiến trúc, diện tích mấy chục mẫu, góc đông bắc có một cái hồ, thông với Thái Dịch Trì, có thể nhìn thấy ở bờ hồ có mấy chiếc thuyền hoa đậu ở đó.

Lúc này, mấy cung nữ chào đón, thi lễ nói:

- Hoàng hậu nương nương mời hai vị tiến vào tĩnh thất nghỉ ngơi.

Đây cũng là yêu cầu Chu Hiếu Vân đề cập tới trong thư, hy vọng có thể để nhi tử trong hoàn cảnh an tĩnh, đơn giản, không có người, y không thể gặp người lạ.

Chu Bội gật đầu.

- Vậy làm phiền.

Một cung nữ dẫn Chu Bội cùng huynh trưởng Chu Triết, cùng với vú nuôi đi tới một gian phòng rộng rãi, trong phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc tọa tháp để ngồi, cửa sổ bốn phía rất cao, chung quanh không có âm thanh nói chuyện cùng thanh âm đi lại, hết sức an tĩnh.

Không cần Chu Bội an bài, Chu Triết trực tiếp ngồi xuống giường nhỏ, cậu lại cúi đầu khắc tượng cung nữ bằng đá Điền Hoàng, một cung nữ gảy đàn tỳ bà trông rất sống động đang nằm trên tay cậu.

Huynh trưởng tiến vào trạng thái điêu khắc, thường là mấy canh giờ không nhúc nhích, Chu Bội ngược lại có phần buồn chán, nàng để cho vú nuôi chăm sóc huynh trưởng, bản thân thì đi ra bên ngoài, thưởng thức phong cảnh phía xa một phen.

Lúc này, sau lưng nàng truyền tới một trận tiếng vang của ngọc bội, có tiếng bước chân đông đúc, Chu Bội vừa quay đầu lại, chỉ thấy nhóm lớn cung nữ vây quanh một mỹ nhân mặc cung trang đi tới, nữ nhân mặc cung trang chừng hơn ba mươi tuổi, da trắng nõn, đầu búi tóc cao, dung mạo đoan trang xinh đẹp, mặc một bộ váy đầm dài sắc thái diễm lệ, chiều rộng tay áo sáu khổ, hiện ra hết sức ung dung cao quý.

Có người thấp giọng nhắc nhở Chu Bội.

- Hoàng hậu nương nương tới, mau hành lễ.

Thì ra vị mỹ nhân cung trang chính là Tào hoàng hậu, Chu Bội liền vội vàng tiến lên thi lễ vạn phúc.

- Tiểu nữ Chu Bội tham kiến Hoàng hậu nương nương.

Tào hoàng hậu trên dưới quan sát Chu Bội, cười khen:

- Thật là một tiểu nương tử thanh lệ tuyệt đẹp.

Chu Bội có chút ngượng ngùng, vội vàng nói:

- Nương nương quá lời.

Tào hoàng hậu ngoắc ngoắc tay với nàng.

- Lại đây!

Chu Bội đi lên trước, Tào hoàng hậu cầm tay nàng cười nói:

- Nhìn thấy con, ta liền nghĩ tới cô tổ mẫu của con, ban đầu lúc ta mới vừa vào cung, bà đối với ta rất khoan dung, thường xuyên tìm ta nói chuyện đã qua, giúp ta thích ứng với cuộc sống trong hoàng cung, bây giờ nhìn thấy con, lại khiến cho ta nghĩ đến lão quý phi, con chắc là lần đầu tiên vào cung nhỉ!

- Hồi bẩm nương nương, tám năm trước tiểu nữ từng vào cung một lần.

- Đúng rồi, con đúng là đã tới, lần đó ta vừa lúc bệnh cảm nhẹ, không gặp con.

Tào hoàng hậu cười một tiếng, lại nói:

- Mời huynh trưởng con tới, muốn mời y khắc cho ta một bức tượng nhỏ, con cảm thấy có thể không?

- Không thành vấn đề, Hoàng hậu nương nương chỉ cần để cho ca ca tiểu nữ liếc mắt nhìn một cái là được rồi.

Tào hoàng hậu rất kinh ngạc.

- Chỉ liếc mắt nhìn là được?

Chu Bội cười gật đầu một cái.

- Chỉ để cho huynh ấy nhìn nương nương từ xa một cái mới được, nương nương có thể ngắm hoa, tiểu nữ dẫn huynh ấy tới.

Dừng một chút, Chu Bội lại nói:

- Huynh trưởng ta vẻ ngoài đã lớn, nhưng trên thực tế tâm trí huynh ấy chỉ tương đương với một đứa trẻ ba tuổi, nếu có chỗ nào thất lễ, mong nương nương thông cảm.

- Ta biết, ta sẽ không trách y.

- Ca, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi chút đi.

Bất kể ca có nguyện ý hay không, Chu Bội cứng rắn kéo huynh trưởng đi ra bên ngoài.

- Bên ngoài có ngôi đình đẹp, chúng ta vào trong đình, nghe lời, trở về muội tặng huynh một tảng đá thật đẹp.

Chu Bội vô cùng hiểu rõ huynh trưởng, chỉ cần nói với huynh ấy rằng có khối đá đẹp, huynh ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời, những đứa trẻ khác phải dỗ bằng kẹo, mà huynh ấy thì nhất định phải dỗ bằng đá.

Chu Triết lập tức đứng lên, nhếch môi cười nói:

- Đá tốt ở nơi nào?

- Ngày mai đưa cho huynh.

Chu Triết nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu nói:

- Là ở chỗ Ninh ca sao?

Chu Bội liếc mắt, tên tiểu tử thúi kia chỉ cho huynh ấy một khối đá Điền Hoàng, huynh ấy liền nhớ, nàng cho huynh ấy nhiều như vậy, huynh ấy lại không nhớ đến.

Chu Bội chỉ đành phải tức giận nói:

- Đúng rồi, là ở chỗ hắn, ngày mai ta đi tìm hắn.

- Ta cũng muốn đi.

Chu Bội đảo mắt, cười nói:

- Huynh có thể đi nếu như khắc hoàng hậu nương nương giống như thật, khắc thật đẹp, muội sẽ dẫn huynh đi.

- Quan Âm nương nương ở nơi nào?

Trên trán Chu Bội xuất hiện ba vạch đen, làm sao lại nhớ kĩ Quan Âm nương nương thế chứ?

Nàng chỉ đành phải hàm hồ nói:

- Đi thôi! Chúng ta vào trong đình.

Chu Bội kéo huynh trưởng đi tới trong đình nhỏ trên một ngọn núi giả, vú nuôi đang giúp xách một túi đá Điền Hoàng tới.

Chu Triết ngồi xuống nhìn chung quanh, Chu Bội chỉ chỉ Tào hoàng hậu cách đó không xa đang ngắm hoa, nhỏ giọng nói với huynh trưởng:

- Hoàng hậu nương nương chính là người mặc váy dài kia, huynh khắc cho bà ấy một bức tượng giống thật, ta cho huynh một khối đá Điền Hoàng lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment