- Được!
Chu Triết đáp ứng một tiếng, y lẳng lặng nhìn chăm chú Tào hoàng hậu, nhìn chăm chú gần một khắc đồng hồ (mười lăm phút), y liền từ trong túi mò ra một khối đá Điền Hoàng hình dài mỏng, bắt đầu dùng đao khắc nhẹ nhàng.
Y không cần nhìn Tào hoàng hậu lần nữa, nhất cử nhất động của Tào hoàng hậu, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng in ở trong lòng, chỉ cần một ngày là y có thể khắc ra một hòn đá nhỏ giống như thật, trông rất sống động.
Chu Bội đi xuống đình, cười nói với Tào hoàng hậu:
- Được rồi, huynh trưởng của tiểu nữ nhớ kỹ rồi, buổi chiều là có thể khắc xong, buổi chiều chúng ta có thể về được rồi chứ?
- Dĩ nhiên có thể!
Tào hoàng hậu lại do dự.
- Qua mấy ngày có thể Quan gia cũng muốn mời huynh trưởng con khắc cho một pho tượng, không biết các con có thể lại vào cung một chuyến hay không?
Trong lòng Chu Bội nhất thời tràn đầy hảo cảm đối với Tào hoàng hậu, đường đường hoàng hậu, lại dùng một giọng thương lượng trưng cầu ý kiến nàng.
Nàng cười gật đầu.
- Nếu như giống như hôm nay, vậy không có vấn đề.
- Dĩ nhiên sẽ giống như hôm nay, nếu như không phải Quan gia cần điêu khắc người giống như thật, có lẽ sẽ không cần làm phiền các con đi một chuyến, trực tiếp đưa bản vẽ tới phủ các con là được.
Chu Bội yên lặng gật đầu một cái, làm như vậy tất nhiên là tốt nhất.
Tào hoàng hậu vừa liếc nhìn Chu Triết đang tập trung tinh thần chăm chú điêu khắc trong đình, cười nói:
- Thật không cần quan sát ta thêm nữa sao?
Chu Bội lắc đầu.
- Thật sự không cần, huynh ấy đã khắc như vậy nhiều năm, cho tới bây giờ không cần nhìn lần thứ hai.
- Vậy cũng tốt.
Tào hoàng hậu mỉm cười nhẹ, nói:
- Buổi trưa ở lại đây dùng cơm, sau đó các con liền có thể đi về, không nhất định hôm nay phải khắc ra, từ từ khắc cũng được.
- Tạ Hoàng hậu nương nương khoan dung.
- Các con ở chỗ này nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa.
Tào hoàng hậu khẽ khom người, chúng cung nữ vây quanh bước nhanh rời đi, Chu Bội ảo não ngồi xuống một tảng đá lớn, mới vừa rồi tại sao mình không cự tuyệt, lại đồng ý ở lại dùng cơm chứ?
Bữa trưa của Tào hoàng hậu cũng không có phong phú như trong tưởng tượng, thật ra thì rất đơn giản, chỉ có mười mấy món ăn, đây là bởi vì có khách tới, nếu không, Tào hoàng hậu chỉ dùng bốn năm món ăn, đây là chỗ đáng khen ngợi nhất của Tào hoàng hậu, bà giản dị, khiêm tốn, không can thiệp triều chính, giành được sự tôn trọng của văn võ cả triều.
Mặc dù thiên tử Triệu Trinh đặc biệt sủng ái Trương quý phi, nhưng cũng không dám nhẹ nhàng nói phế hậu lập tân hậu, so sánh thì cuộc sống của Trương quý phi xa xỉ hơn rất nhiều, dĩ nhiên, thiên tử Triệu Trinh đều là dùng bữa ở chỗ Trương quý phi, một lần mang lên hơn trăm món ăn, đại thần cũng không dám nói lời không nên nói.
Nhưng Tào hoàng hậu tiết kiệm cùng Trương quý phi xa xỉ, đích thực không cần so sánh cũng rõ ràng.
Chu Triết đều là do vú nuôi chăm sóc y ăn cơm, trừ năm mới, trung thu và ngày đặc biệt khác ra, đều không cùng người nhà ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ, trên bàn ăn, chỉ có hai người Chu Bội cùng Tào hoàng hậu.
Lúc này, Chu Bội đem một bức tượng đá điêu khắc tinh tế đặt lên bàn, giao cho Tào hoàng hậu ở đối diện.
Tào hoàng hậu nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhanh như vậy đã khắc xong rồi sao?
Bà bất chấp đang dùng bữa, vội vàng cầm bức tượng đá nhỏ lên, đúng là lúc mình ở trong khóm hoa ngoảnh đầu nhìn lại, vốn là chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt điềm tĩnh nhu hòa, khóe miệng mơ hồ có ý cười, kiểu tóc, dung mạo cùng quần áo trang sức cũng tinh chuẩn được thể hiện ra, đặc biệt là dung mạo của bà, không chỉ là giống nhau, còn có một loại say mê hấp dẫn, đường cong quần áo cũng hết sức lưu loát, họa sĩ giỏi nhất cũng không cách nào vẽ ra hiệu quả như vậy, đây cũng chỉ là pho tượng, Tào hoàng hậu thật là yêu thích không buông tay.
Bà luôn miệng thở dài nói:
- Huynh trưởng con có thiên phú điêu khắc quả thật là đạt tới bút pháp của thần thánh, không thể tưởng tượng nổi.
Chu Bội dương dương đắc ý nói:
- Người khác là dùng tay cùng ánh mắt điêu khắc, mà huynh trưởng tiểu nữ là dùng tấm lòng để điêu khắc, cho nên điêu khắc của huynh ấy không giống người khác.
Đây cũng là đánh giá của Phạm Ninh đối với Chu Triết, bị Chu Bội tiện thể lấy ra dùng, Tào hoàng hậu gật đầu.
- Dùng tấm lòng mà điêu khắc, lời này rất hay.
Tào hoàng hậu do dự, lại nói:
- Có thể mời huynh trưởng con khắc cho ta thêm một bức tượng hay không, ta muốn đưa cho mẫu thân, bà đã rất lâu không được gặp ta.
Trong lòng Chu Bội quả thực cảm động, không chút do dự nói:
- Qua hai ngày nữa tiểu nữ liền đưa tới cho Hoàng hậu nương nương.
Thuyền đội của Phạm Thiết Qua tối hôm qua đã tới kinh thành, cái gọi là thuyền đội, thật ra chính là do ba con thuyền chở hàng ngàn thạch tạo thành, vận tải gần trăm tảng đá Thái Hồ cỡ lớn cùng mấy trăm khối đá Thái Hồ tinh phẩm, cùng hơn ngàn khối đá Điền Hoàng đã qua điêu khắc hoàn thành. Để mở tiệm ở kinh thành, Phạm Thiết Qua chuẩn bị ước chừng hai năm, lần này y muốn gây dựng danh tiếng thật nhanh.
Cùng Phạm Thiết Qua tới còn có hai tên tiểu nhị khách điếm Bình Giang phủ, ngoài ra hai tên thợ điêu khắc đá Điền Hoàng cũng cùng vào kinh.
Cửa tiệm đã sửa sang xong, tướng quốc Bàng Tịch tự mình đề viết tên cửa tiệm, cũng không đặt là 'Phạm Thị Kỳ Thạch Quán", tên này quá bình thường, không phù hợp với phong cách 'mới độc lạ' của cửa tiệm nổi tiếng kinh thành, Phạm Ninh liền đặt tên là "Thạch Phá Thiên Kỳ Thạch Quán".
Biển hiệu lớn viền vàng đáy đen, ba chữ to 'Thạch Phá Thiên' màu trắng như rồng bay phượng múa, phía dưới dùng lối chữ Khải viết ba chữ nhỏ kỳ thạch quán', bên phải viết ba chữ 'Bàng Tịch đề', khiến cho toàn bộ bảng hiệu của tiệm hết sức khí thế.
Chính diện cửa tiệm là cổng hào, phía trên buộc đầy băng lụa màu, khiến cho tiệm mới lộ ra đặc biệt khiến cho người nhìn chăm chú.
Trên cổng chào có mười mấy cột cờ dài, phía trên thêu ba mặt cờ hiệu, trung gian dĩ nhiên là tên cửa hiệu 'Thạch Phá Thiên', hai mặt cờ hiệu thì viết "Đá Thái Hồ tinh phẩm' cùng 'Đá Điền Hoàng chí bảo', ngoài một dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên căn bản cửa tiệm đã xử lý xong, trên kệ hàng lầu một bày đầy đá Thái Hồ nhỏ thượng phẩm và tinh phẩm, đá Thái Hồ lớn thì đặt ở bên trong kho hàng giáp sông Biện, bên trong cửa tiệm chỉ có mười mấy khối đá Thái Hồ cỡ trung cao cỡ bằng một người.
Lầu hai chính là thiên hạ của đá Điền Hoàng, trên kệ hàng cửa tiệm bày chi chít mấy trăm khối đá Điền Hoàng đã mài giũa tạo hình hoàn thành làm vật trang trí, giá cả hết sức đắt đỏ, giá thấp nhất một khối cũng phải từ mười xâu tiền trở lên.
Trước quầy lầu hai, Phạm Ninh đem một khối đá Điền Hoàng Quan Âm có đàn mộc đặt lên cái đế đá đông lạnh, giống như đặt trên quầy cao, đây là tượng đá Chu Triết điêu khắc, ước chừng dài khoảng một thước (bằng một phần ba mét) đề giá năm trăm lượng bạc, lại không được trả giá, ngoài ra còn có bốn tiểu phẩm Mai Lan Trúc Cúc đề giá một ngàn lượng bạc, giá hai khối đá Điền Hoàng này trước mắt là cao nhất trong tiệm.