Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 356 - Chương 355

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 355
 

Triệu Tông Thực thì ở một bên cẩn thận thưởng thức mỗi một khối đá Điền Hoàng, y góp vào ba ngàn lượng, trở thành một cổ đông nhỏ trong cửa tiệm.

Vì thế y đặc biệt đi tìm hiểu đá Điền Hoàng, y mới biết, bị ảnh hưởng yêu thích của Thiên tử, đá Điền Hoàng đã trở thành loại đá quý mới được quyền quý cùng sĩ phu thích thú, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nổi danh, nhưng khuynh hướng nổi lên vô cùng mạnh mẽ.

- Phạm Ninh, ta hỏi thăm được tin tức, đá Điền Hoàng đã bị liệt vào cống phẩm hạng nhất, không cho phép dân gian gia tăng khu vực khai thác, triều đình phái đi một quan giám sát hầm mỏ.

Phạm Ninh trêu ghẹo cười nói:

- Tin tức trong dự liệu, loại đá này số lượng rất ít, dùng nó lũng loạn bất chính rất phù hợp phong cách làm việc trước sau như một của quan phủ?

- Lời này của đệ có phần chế giễu.

- Ta chỉ là nói thật mà thôi.

Phạm Ninh đã từ chỗ Bàng Tịch lấy được tin tức này, chẳng qua là Phạm Ninh không có nghĩ tới là trừ khu vực khai thác mỏ ba ngàn mẫu bọn họ đã mua ra, Bàng Tịch cũng đầu tư mua khu vực khai thác mỏ ngàn mẫu, nghe nói gia tộc Trương Nghiêu Tá cũng ở đây đàm phán mua mỏ cùng quan phủ, mặc dù quan phủ đã lũng đoạn, nhưng bằng quyền thế của Trương Nghiêu Tá vẫn có thể từ trong tay quan phủ đào ra một khối.

- Giá mấy khối đá Điền Hoàng này thế nào?

Triệu Tông Thực phát hiện tiểu phẩm đá tượng Quan Âm cùng Tứ quân tử quả thực làm hắn ta rất kinh ngạc, lại đề giá năm trăm lượng bạc và một ngàn lượng bạc.

- Tại sao chúng lại đắt giá như vậy?

Lúc này, sau lưng truyền tới thanh âm trong trẻo của Chu Bội.

- Bởi vì người điêu khắc nó là dùng tấm lòng để điêu khắc, thiên hạ có một không hai.

Chu Bội mặc bộ cẩm bào, đầu đội mũ sa, môi đỏ răng trắng, thần thái phấn chấn, biến thành một mỹ thiếu niên phong độ đẹp trai, khiến Triệu Tông Thực ngây ngẩn, y không nhận ra Chu Bội, nhưng cũng chưa từng thấy qua thiếu niên tuấn tú như vậy.

- Phạm Ninh, vị này là?

Phạm Ninh cười giới thiệu:

- Đây là bạn tốt cùng trường của ta Chu Bội, con em quan lại, trước mắt ở tại kinh thành, cũng là một trong những chủ nhân của kỳ thạch quán.

Triệu Tông Thực cảm giác Chu Bội là một tiểu nương tử, lại nghe Phạm Ninh nói là bạn tốt cùng trường, y lại nổi lên nghi ngờ, lúc này Minh Nhân đi ở phía sau nháy mắt lia lịa với y, y liền không hỏi thêm nữa, khom người cười nói:

- Tại hạ Triệu Tông Thực.

Ánh mắt Chu Bội sắc bén nhìn y, lại ôn hòa gật đầu với y, rồi nói với Phạm Ninh:

- Ta có lời muốn nói với huynh, đi theo ta.

Phạm Ninh chỉ đành phải áy náy nói với Triệu Tông Thực:

- Triệu huynh xin cứ từ từ xem, ta đi một chút sẽ trở lại.

Phạm Ninh đi theo Chu Bội đi xuống lầu, đi tới trên đường lớn, chậm rãi đi về hướng bắc.

- Tại sao huynh lại giao du với đám con cháu tôn thất hả?

Chu Bội bất mãn hỏi.

- Muội biết y?

- Muội không biết gã, nhưng ta biết Triệu Tông Thực là ai, cả triều văn võ đều biết, A Ninh, ta nhắc nhở huynh, triều đình sâu như nước, huynh phải coi chừng.

- Minh Nhân nói với muội à? Ta chỉ là kéo y góp vốn.

Chu Bội gật đầu.

- Đây chính là việc muội phải nhắc nhở huynh, gã đã bị Thiên tử vứt bỏ, trăm quan bọn họ đều biết, huynh đầu tư vào gã thật là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Phạm Ninh trầm ngâm hỏi:

- Làm sao muội biết Thiên tử đã bỏ rơi y?

Chu Bội thở dài.

- Lúc trưởng bối nói chuyện trên trời dưới đất muội đã nghe được, nói bát tự của gã tương khắc với con cái ruột thịt của Thiên tử, Thiên tử lại không có con trai, chuyện này cũng liên quan đến gã, đây là lời nói vô căn cứ trong cung nhưng có một chuyện có thật, gã đã từng đánh Trương quý phi.

- Đánh Trương quý phi?

Phạm Ninh cười lên, Triệu Tông Thực rời hoàng cung lúc mới bảy tuổi, y đánh Trương quý phi như thế nào đây? Hơn nữa khi đó Trương quý phi vào cung rồi sao?

- Lẽ nào huynh không tin lời của muội, chính là chuyện hai năm trước, gã vào cung thăm mẹ nuôi Tào hoàng hậu, bởi vì Tào hoàng hậu bị Thiên tử lạnh nhạt, gã vì Tào hoàng hậu mà bất bình, đúng lúc rời cung thì gặp Trương quý phi, gã liền xông lên đánh Trương quý phi, chuyện này đã chọc tới Thiên tử, cho là hắn ta ngang bướng không phục liền không cho phép hắn ta tiến cung lần nữa, quan viên triều đình đều biết, mọi người đều cho là hắn ta không có cơ hội nữa rồi.

Phạm Ninh cười, nhìn Chu Bội, cất lời sâu xa:

- Ban đầu huynh bảo đảm Phùng Kinh sẽ trở thành trạng nguyên, cũng tự đoán chính ta, mọi người đều cho rằng là kỳ lạ, là chuyện không thể nào, hết lần này tới lần khác huynh nói trúng, Triệu Tông Thực cũng giống như vậy, mọi người đều cảm thấy y không thể, nói không chừng lần này ta lại đúng.

- Huynh thật sự cho là hắn ta còn có cơ hội?

Phạm Ninh nhàn nhạt nói:

- Ta tin tưởng cuối cùng nhất định là y.

Có lẽ là lòng tự tin mãnh liệt của Phạm Ninh làm Chu Bội cảm động, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút liền cười nói:

- Được rồi! Muội cầm nửa phần, huynh cầm nửa phần, phần này liền cho hắn ta, muội tin tưởng mắt nhìn người của huynh.

Hai người đi mấy bước, Chu Bội lại cúi đầu hỏi:

- Nghe nói ngày mai huynh sẽ trở về?

Phạm Ninh gật đầu.

- Thời gian nghỉ của huynh chỉ còn lại hai lăm ngày, còn không đi thì sẽ không kịp.

- Vậy ngày mốt cửa tiệm khai trương, huynh cũng không tham gia?

Phạm Ninh lắc đầu.

- Có nhị thúc ở đây không cần ta bận tâm, muội cũng đến xem giúp ta một chút, chớ để người đến trước làm loạn.

Chu Bội thản nhiên cười.

- Huynh không nói muội cũng sẽ đến xem, đây cũng là tiệm của muội!

Hai người đi tới bờ sông Biện, Chu Bội chỉ một chiếc thuyền khách cách đó không xa cười nói:

- Nhìn thấy chiếc thuyền tốc hành năm trăm thạch kia không? Muội cho huynh hay, bọn họ bảo đảm chỉ cần sáu ngày có thể đến Bình Giang phủ.

Phạm Ninh mừng rỡ, hắn còn đang vì chuyện này mà buồn phiền, hắn chỉ còn lại hai mươi lăm ngày nghỉ, chỉ sợ trên đường làm chậm trễ thời gian quá nhiều, không nghĩ tới Chu Bội đã thay hắn sắp xếp xong xuôi.

Hắn đi nhanh về phía trước, chỉ thấy hai bên trái phải trên thuyền khách viết "thuyền tốc hành Đại Xuyên".

Thuyền tốc hành đưa người là nghề nghiệp giao hàng nhanh đặc biệt nhất trong Tống triều, chạy suốt ngày đêm, đảm bảo so với thuyền khách giảm bớt một nửa thời gian, dĩ nhiên giá cả cũng không rẻ, tính ra với thuyền khách bình thường thì đắt gấp mấy lần, nếu như bao cả chiếc thuyền tốc hành thì ít nhất phải có bảy tám chục xâu tiền.

Trong lòng Phạm Ninh cảm động, gãi đầu một cái cười hì hì nói:

- Lại nợ muội một ân tình rồi.

Chu Bội liếc hắn.

- Huynh thiếu ta còn ít sao, chỉ sợ cả đời này huynh trả cũng không hết.

Mới vừa nói xong, nàng đột nhiên cảm giác được trong lời nói có gì đó sai sai, nhất thời xấu hổ mặt đỏ bừng, quay lưng lại.

Phạm Ninh cũng ngượng, làm bộ như không nghe hiểu, gãi đầu nói:

- Ngày mai sắp đi rồi, huynh còn phải đi mua ít đồ cho người nhà.

Trên mặt Chu Bội thẹn thùng đã khôi phục lại bình thường, nàng không nhịn được dương dương đắc ý nói:

- Cho nên hôm nay ta mới tới tìm huynh đó, đi thôi! Muội dẫn huynh đi mua đồ.

Bình Luận (0)
Comment