...
Ngày kế tiếp, trời chưa sáng Phạm Ninh đã lên thuyền, nhị thúc Phạm Thiết Qua cùng Minh Nhân tới bến thuyền tiễn hắn, bởi vì thời gian quá sớm, Chu Bội không cách nào tới từ biệt hắn, nhưng tâm ý của nàng lại gửi tới rồi.
Trừ một rương quà biếu Phạm Ninh tự mình mua ra, Chu Bội lại tặng hắn ba rương vật phẩm (đồ dùng trong sinh hoạt), bên trong các loại gấm vóc thương hạng, vải vóc may giày cho người già, các loại rượu tinh khiết cùng rượu trắng thượng hạng, còn lại hơn nửa cái rương là đồ chơi mua cho muội muội Phạm Ninh.
Phạm Ninh ôm quyền với Phạm Thiết Qua bên bờ nói:
- Nhị thúc, cửa tiệm không cần gấp, từ từ làm, có gì khó khăn cứ đi tìm Chu Nguyên Phong lão gia, cháu đã nói qua với ông ấy, ông ấy sẽ chiếu cố cửa tiệm.
- A Ninh, cháu yên tâm! Cửa tiệm nhất định sẽ khai trương thuận lợi.
Minh Nhân cũng phất tay.
- A Ninh, đi đường cẩn thận!
Thuyền phu đẩy thuyền, thuyền lớn ở trong sông dao động đi về hướng nam.
...
Khoa cử lần này Bình Giang phủ thi vô cùng tốt, mười ba người thi đỗ khoa tiến sĩ, ba người thi đỗ đồng tử khoa, so với các châu phủ trong thiên hạ chỉ đứng sau Khai Phong phủ.
Nhóm tiến sĩ đầu tiên mười ngày trước đã trở về quê nhà, được gia hương phụ lão chào đón nhiệt liệt.
Nhóm bảy tiến sĩ thứ hai sau khi hoàn thành báo cáo Lại bộ, mấy ngày trước cũng trở về quê nhà trước, nhưng hai nhóm tiến sĩ này đều không thi được kết quả tốt nhất như Phạm Ninh.
Thuyền bè của Phạm Ninh rời kinh thành sáu ngày sau đã tới Trường Châu huyện, rời quê hương đúng thời kì thu hoạch, khi trở về đã là mùa xuân năm sau, lần này đi liền đi suốt nửa năm.
Nửa năm, cảnh tượng quê hương cũng không thay đổi là bao, vẫn là những căn nhà kia, đường mòn kia, còn có mọi người bận rộn trên bờ.
Có điều hoa hồng xanh mùa xuân, khắp nơi là từng bầy chim nhỏ bay lượn, khiến cho mùa xuân Bình Giang phủ khắp nơi sức sống dồi dào.
Chủ thuyền đi lên phía trước cười nói với Phạm Ninh:
- Chúng ta không có nói quá chứ! Đúng hạn đã tới Bình Giang phủ.
Phạm Ninh cười gật đầu.
- Trên đường các vị đã cực khổ rồi.
- Tiểu quan nhân không cần khách khí, không biết đậu thuyền ở nơi nào?
Phạm Ninh vốn định tới huyện học thăm hỏi trước, lại nghĩ đến còn có hành lý, liền cười nói:
- Đậu ở Mộc Đổ trấn đi! Các vị biết nơi đó không?
- Đi qua rồi! Vậy thì Mộc Đổ trấn.
Chủ thuyền quay đầu hướng về thuyền phu hô to:
- Đi Mộc Đổ trấn.
Thuyền lần nữa quay đầu từ đường sông khe núi, tiếp tục dọc theo kênh đào hướng về phía nam đi tới.
Lúc xế chiều, thuyền chậm rãi đến Mộc Đổ trấn, từ xa Phạm Ninh nhìn thấy bảng hiệu y quán của phụ thân, trên bến thuyền rất náo nhiệt, một chiếc thuyền chở hàng đang dỡ hàng, một đám thuyền phu ngồi ở trên bậc thang tán gẫu.
Khi thuyền của Phạm Ninh dần cập bờ, trên bờ bỗng nhiên có người nhận ra Phạm Ninh, hô lớn:
- Là Phạm tiểu quan nhân, Phạm tiểu quan nhân trở về.
Bến thuyền nhất thời náo nhiệt lên, rất nhiều người rối rít từ bốn bề chạy tới, vô số người vẫy tay về hướng Phạm Ninh.
Chủ thuyền đã biết thân phận của Phạm Ninh, thấy một màn này trước mắt, khẽ thở dài.
- Áo gấm về làng đích thật là vinh dự.
Thuyền cập bến, đám thuyền phu dựng tấm gỗ nối từ thuyền vào bờ, Phạm Ninh bước nhanh xuống thuyền, lập tức được các hương thân phụ lão vây quanh niềm nở.
Trước đó, kinh thành báo tin mừng Phạm Ninh thi đậu hạng nhất khoa đồng tử, hạng nhất nhị giáp, tin tức truyền khắp Bình Giang phủ, cũng khiến cho Mộc Đổ trấn nhốn nháo.
Mà hôm nay, khi Phạm Ninh tự mình trở về quê quán, lần nữa khiến cho toàn trấn sôi nổi, nhà nhà mọi người chạy đến, cũng muốn tận mắt nhìn phong thái đệ nhất thần đồng Đại Tống lần nữa.
Xem ra các hương thân phụ lão đều cho rằng hạng nhất đồng tử khoa chính là đệ nhất thần đồng Đại Tống, không thể nghi ngờ.
Lúc này, Phạm Thiết Chu đang xem bệnh nhận được tin tức, con trai trở về, y vội vàng để cho đồng nghiệp tiếp nhận bệnh nhân, bản thân cũng không kịp rửa tay đã vọt ra khỏi y quán.
Người trên bến thuyền đã thành biển rộng, hơn ngàn dân chúng của trấn bao vây Phạm Ninh đến nước chảy cũng không lọt, hắn được mười mấy thanh niên trai tráng nâng lên thật cao, hắn mặt nở nụ cười, không ngừng hướng phụ lão hương thân xung quanh vẫy tay.
Phạm Thiết Chu không chen chúc được vào đám người, chỉ đành ở bên ngoài nhìn nhi tử đã trưởng thành, giờ khắc này nỗi kích động trong lòng y khó mà kiềm nén, nước mắt không tự chủ tuôn rơi.
Trên bến thuyền, một tên thuyền phu chạy tới, nói với Phạm Thiết Chu:
- Phạm viên ngoại, trên thuyền có hành lý của tiểu quan nhân, đi lấy đi.
- Ta biết rồi.
Phạm Thiết Chu vội vã dẫn mấy thanh niên trẻ tuổi đi lấy hàng lý cho con trai.
Sau khi Phạm Ninh trở lại Mộc Đổ trấn, một khắc thời gian hắn cũng không có, toàn trấn trăm họ chúc mừng xong, Lưu viện chủ lại kéo hắn vào quán rượu lớn Cảnh Dương, mấy chục hương thân đưa rượu chúc mừng hắn.
Cho đến đêm, uống say mèm rồi Phạm Ninh mới được đưa về nơi ở tại Mộc Đổ trấn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Thiết Chu tự mình lái thuyền đưa con trai trở về quê nhà.
Mặc dù đã sớm giải rượu, nhưng đầu Phạm Ninh vẫn còn hơi choáng váng, áo gấm về làng dĩ nhiên tốt, nhưng giao thiệp trên bàn rượu vẫn làm hắn nhức đầu.
- A Ninh, canh đậu xanh còn nóng, con uống một chút cho tỉnh rượu.
Phạm Thiết Chu thấy phản ứng chậm chạp của con trai, thời điểm lên thuyền bị rơi xuống nước y liền biết con trai vẫn say còn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
- Cha, không cần, gió sông thổi một cái, con liền tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Phạm Ninh thoáng lắc đầu, quả thật tỉnh táo lại nhiều, hắn lại cười hỏi:
- Nghe nói nhà chúng ta lại làm thêm phòng?
- Ai! Con trai Lưu đại thúc nhà bên cạnh muốn lên học, liền dời đến trấn trên, bán nhà cũ cho ta, chính là vào mùa thu năm ngoái, sau khi con vào kinh không lâu.
- Nhà đã sửa xong rồi sao?
- Dĩ nhiên sửa xong rồi, con đi xem một chút thì biết.
Phạm Ninh không biết nên nói như thế nào, hắn còn muốn thuyết phục cha mẹ tới kinh thành mua một căn nhà nhỏ, nhưng cha mẹ đối với quê hương tựa hồ rất không muốn xa rời, hắn thật không biết nên làm sao mở lời.
Thuyền nhỏ lái vào thôn Tưởng Loan, trong thôn rất an tĩnh, bên bờ từng cây đại thụ liên tiếp, hình thành một bình phong dày màu xanh lá cây cùng nhau che chở, giữa sông thấp thoáng từng căn nhà nhỏ cùng hàng cây xanh.
Thuyền nhỏ lái qua một cây hòe lớn cành lá đan xen, một tòa nhà lớn mới tinh tức khắc xuất hiện ở trước mặt Phạm Ninh, vốn nhà ngói mấy gian của Lưu đại thúc đã không thấy mà biến thành một tòa nhà mới tường cao, cùng nhà Phạm Ninh nối liền thành một.
- Nhà lớn như vậy?
Phạm Ninh không khỏi thán phục một tiếng.
- Thật ra thì cũng không lớn.
Phạm Thiết Chu cười giải thích cho con trai:
- Chiều sâu không đủ, cho nên chỉ làm cao, trên thực tế diện tích chỉ có năm mẫu (một mẫu là 3600 thước vuông tây).
Thuyền nhỏ ở trên bến thuyền nhà mới ngừng lại, mẫu thân Trương Tam Nương đã ở trên bến thuyền chờ đợi đã lâu.
Phạm Ninh mới vừa nhảy lên bờ, Trương Tam Nương liền kích động ôm con trai vào trong ngực.