Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 358 - Chương 357

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 357
 

- Con trai của mẹ đã trở về, để mẹ nhìn thật kỹ, ai u! Lại cao hơn nhiều.

Phạm Ninh có chút ngượng ngùng đẩy mẫu thân ra.

- Mới nửa năm không gặp, làm sao biết cao lên? Mẹ quá khoa trương rồi.

- Khoa trương ở đâu, cha nó này, chàng nhìn xem, Phạm Ninh có phải cao hơn hay không?

Phạm Thiết Chu cười nói:

- Trở về từ từ nhìn con trai.

Lão Nguyên quản gia dẫn theo mấy người tới dọn hành lý, Trương Tam Nương kéo tay của con trai hân hoan về nhà, niềm vui sướng trong lòng khi con trai đỗ tiến sĩ đã bình ổn lại, bây giờ trong lòng chỉ còn cảm giác ấm áp vf con trai về nhà.

- A Đa bây giờ như thế nào? Phạm Ninh chợt nhớ tới em gái, cười hỏi.

- Con bé ấy hả! Bây giờ nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng hỏi, bao giờ đại ca về!

Mới vừa vào cửa nhà, một bé con đã nhào tới.

- A Oa.

Chính là em gái nhỏ A Đa của Phạm Ninh, bé đã được ba tuổi, trắng trắng mập mạp, nói chuyện cũng lưu loát rất nhiều.

Phạm Ninh ôm lấy bé, nhéo mũi nhỏ của bé, cười nói:

- Sao vẫn gọi A Oa?

- Đại ca, có mua quà cho A Đa không?

Tiểu tử miệng rất ngọt, hôn chụt hai cái lên mặt ca ca, mở miệng là muốn quà.

Phạm Ninh cười ha ha.

- Có! Có một đống lớn luôn. Đều là thứ muội thích.

A Đa hoan hô một tiếng, giãy giụa muốn xuống đất đi tìm quà tặng, lại bị mẹ đi qua bế lên.

- Con bé này, chờ một chút, rương của ca ca còn chuyển vào.

Lão Nguyên dẫn hai người hầu lấy rương, Phạm Ninh thì vào nội đường ngồi xuống.

- Đây là cái gì?

Phạm Ninh phát hiện trên bàn có một bảng hiệu rất lớn, bên ngoài còn bọc giấy, dường như mới vừa đưa tới.

- Đây là bảng hiệu huân quan, Cao huyện lệnh xin cho cha con, ông ấy bây giờ đã là Vân kỵ úy, oai phong lắm, có thể cưới thiếp rồi.

Trương Tam Nương bất mãn trợn mắt nhìn chồng, nếu không phải hôm nay bảng hiệu đưa tới, nàng còn không biết chồng đã xin huân quan.

Phạm Thiết Chu mặt đầy lúng túng, chỉ đành phải thử giải thích:

- Đây không phải là được hưởng vinh quang của A Ninh sao? Nếu không phải A Ninh có tiền đồ, khi nào đến lượt ta? Khi Cao huyện lệnh nói chuyện này, ta cũng không có để trong lòng, hơn nữa huân quan này cũng không tính là cái gì, trấn trên có rất nhiều Vân kỵ úy.

Phạm Ninh thấy phụ thân giải thích không nói đến vấn đề chính, liền cười nói:

- Mẹ, cha sẽ không cưới thiếp.

- Ông ta không nghĩ tới cưới thiếp, xây nhà lớn như vậy làm gì?

Trương Tam Nương chọc đúng chỗ hiểm.

Phạm Ninh cũng hoài nghi nhìn cha, theo lý, nhà bọn họ không cần lớn, cha xây nhà lớn như thế làm gì?

Phạm Thiết Chu cười khổ.

- Có đất, dĩ nhiên phải xây nhà, bằng không để trống ở nơi đó làm cái gì? Hơn nữa con cũng biết, không xây phòng, A Quế bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?

- Được rồi, ta cũng không để ý chàng nữa, chàng muốn cưới thì cưới, chàng cưới thiếp ta liền mang theo con gái cùng con trai đi cho chàng tự do.

- Tam Nương, hôm nay A Ninh trở về, chúng ta đừng đề cập tới những chuyện mất hứng này.

- Đúng! Đúng! Nhìn ta xem, đều bị chàng làm cho hồ đồ rồi.

Trương Tam Nương nói với quản gia:

- Lão Nguyên, tấm bảng hiệu này đợi lát nữa để cho A Quế cùng Đông Tử treo ở trên cửa.

- Phu nhân, ta biết rồi.

Trương Tam Nương mặc dù đối với cưới thiếp có bất mãn nghiêm trọng, nhưng về những phương diện khác của huân quan vẫn rất hài lòng, tỷ như ngày trước nàng được gọi là đại nương tử hoặc là viên ngoại nương tử, bây giờ chồng nàng là huân quan, nàng cũng được gọi là phu nhân rồi.

Còn nhà Tưởng viên ngoại luôn trong bóng tối so đo với Phạm gia, bây giờ con trai nàng thi đậu tiến sĩ, chồng có huân quan, coi như hoàn toàn đè ép nhà hắn ta, trong lòng Trương Tam Nương âm thầm thoải mái không thôi.

- Mẹ, A Quế cùng Đông Tử là ai ?

Phạm Ninh tò mò hỏi.

- Là người làm ruộng thuê của nhà chúng ta, hai thanh niên trẻ tuổi vừa mới làm cha, thuê đất nhà chúng ta để trồng trọt, nhà có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ tới hỗ trợ.

Tá điền ở triều Tống có hai loại, một loại là người bản xứ, trực tiếp thuê ruộng của nhà giàu trồng trọt, quan hệ với địa chủ chính là hàng năm phải đóng địa tô.

Mà một loại khác gọi là tá điền ở nhà, là nông dân từ bên ngoài đến có phần giống như dân lưu lạc, mang theo cả nhà đi làm khắp nơi, phần lớn đều vào thành trước mắt làm tiểu nhị, ngoài ra cũng có người nguyện ý đến nông thôn là tá điền trong nhà.

Mặc dù thu nhập thấp một chút, nhưng chi tiêu ít, cuộc sống cũng không quá áp lực, nhất là ở vùng Giang Nam, chỉ cần chăm chỉ chịu khó, nuôi bản thân cùng cả nhà trên căn bản không có vấn đề gì.

Tá điền ở nhà cùng chủ nhân ký khế đất ước định cho thuê ba năm, cũng phải ở lại trong nhà chủ coi như nửa người làm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Phạm Thiết Chu muốn mở rộng nhà ở.

Bởi vì Phạm Ninh thi đậu cử nhân được hưởng đãi ngộ miễn thuế, cho nên mấy tháng này Phạm Thiết Chu liên tục mua đất, nhà bọn họ đã có tám trăm mẫu đất, tuyển năm nhà tá điền ở nhà, nhất định phải cung cấp nơi ở cho người ta.

Những chuyện này, phụ thân Phạm Thiết Chu cũng đề cập tới trong thư gửi cho hắn, cho nên Phạm Ninh cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc này, muội muội A Đa ôm một búp bê vải chạy tới, ngả vào trong lòng ca ca, bắt đầu nghịch đồ chơi mới.

Đây chính là quà Chu Bội tặng cho bé, bên trong dùng sợi đồng nhỏ làm thành thân người tượng gỗ, sau đó dùng từng sợi từng sợi bọc lại, bên ngoài dùng vải may thành da, mặc thêm các loại quần áo váy nhỏ, vẽ lên đôi mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn liền trở thành búp bê vải được các bé gái yêu thích nhất.

Chế tạo càng tinh xảo, sử dụng nguyên liệu càng chất lượng, dĩ nhiên giá cả càng đắt, trên tay A Đa là búp bê vải tốt nhất cửa tiệm tốt nhất kinh thành, thợ làm đặc biệt tinh tế, còn chải hai búi tóc, giá một búp bê vải cũng phải hai xâu tiền.

Trương Tam Nương chợt nhớ tới chuyện trọng yếu nhất, liền vội vàng hỏi:

- Ninh nhi, lúc nào con hồi kinh?

Phạm Ninh gãi đầu nói:

- Mẹ, tính luôn hôm nay kỳ nghỉ của con còn có mười chín ngày, nhiều nhất nán lại ở nhà mười ngày.

- Phải đi nhanh như vậy ư.

Trương Tam Nương nghĩ đến sau này muốn gặp con trai sẽ khó khăn, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Phạm Thiết Chu vội vàng đổi chủ đề.

- A Ninh, con hồi kinh sau này tiếp tục đi học sao? Ta nghe nói tiến sĩ đồng tử khoa đều phải tiếp tục đi học ở Thái học.

- Cha, tình hình của con có phần đặc biệt, con bây giờ thật ra đã là bát phẩm cấp sự lang, đảm nhiệm Bí thư tỉnh chính tự.

Phạm Thiết Chu cùng vợ đều kinh sợ, Trương Tam Nương là vì kích động đến không nói lên lời, con trai mới mười ba tuổi, lại đã làm quan.

Phạm Thiết Chu mặc dù cũng rất kích động, nhưng không giống vợ xúc động tới mức không nói nên lời, y không hiểu hỏi:

- Chính bát phẩm là quan to cỡ nào vậy?

Phạm Ninh cười giải thích:

- Nói như vậy đi! Cao huyện lệnh là tòng bát phẩm, so với con thấp hơn một bậc, hơn nữa con là quan kinh thành, còn ông ta vẫn là quan dự bị, ít nhất phải chịu đựng năm năm mới đạt được vị trí của con bây giờ.

Bình Luận (0)
Comment