Trương Tam Nương rốt cuộc cũng có phản ứng.
- Vậy Cao huyện lệnh chẳng phải cũng phải nhường đường cho con?
Nàng đối với chuyện tết Nguyên Tiêu năm đó thấy hai huyện lệnh tranh giành đường đi vẫn nhớ như in.
- Có thể nói như vậy, nhưng ông ta dù sao cũng là tiền bối, cuối cùng con vẫn phải nhường đường, có điều chuyện này chúng ta tạm thời đừng nói ra ngoài, lỡ như xảy ra điều gì sẽ bị người khác chê cười.
Dĩ nhiên sẽ không xảy ra biến cố gì, chẳng qua là Phạm Ninh muốn khiêm tốn một chút, một khi chuyện hắn đảm nhiệm kinh quan truyền đi, rất nhiều quy củ trong quan trường cũng theo đó mà đến, hắn phải đi thăm người này, hỏi người kia, không làm gì lại ngồi ở vị trí đó, người khác sẽ nói ngươi không hiểu quy củ.
Hắn ở nhà chỉ có mười ngày, hắn muốn yên lặng trải bên gia đình.
Đối với cách nghĩ của con trai, vợ chồng Phạm Thiết Chu đương nhiên là toàn lực ủng hộ, thi đậu Tiến sĩ đối với bọn họ đã đủ vinh dự, còn được làm quan, sau này hãy nói đi.
Lúc này, Trương Tam Nương nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Tô Lượng ngày hôm trước tới tìm con, nó cho là con đã trở về.
Phạm Ninh tinh thần chấn động, cười hỏi:
- Cậu ấy thế nào rồi ạ?
- Thi đậu Tiến sĩ dĩ nhiên rất vinh dự, chẳng qua lúc nó đến tìm con, mơ hồ tiết lộ hình như vì chuyện gì đó mà cãi vã ầm ĩ ở nhà.
Phạm Ninh ngẩn ra, Tô Lượng lại cùng người nhà tranh cãi? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Trình Viên Viên.
- Cậu ta có nói là vì cái gì không?
- Nó không nói, nhưng ta cảm giác hình như là có liên quan đến chuyện hôn nhân.
Nói đến đây, vẻ mặt Trương Tam Nương trở nên nghiêm túc.
- Ninh nhi, mẹ cũng phải nói chuyện nghiêm túc với con về việc này.
Phạm Ninh bây giờ cũng không muốn nói chuyện này, hắn vội vàng ôm lấy muội muội, đứng lên cười nói:
- Con phải đến thăm bà mới được, con mua cho bà rất nhiều quà.
Trương Tam Nương vốn định bàn bạc một chút với con trai về chuyện chung thân đại sự của hắn, đừng tự ý quyết định giống như Tô Lượng, cuối cùng tranh cãi ầm ĩ với cả nhà, con trai thi đậu Tiến sĩ, cám dỗ bên ngoài quá nhiều, nàng cũng không muốn một ngày nào đó con trai bỗng nhiên mang một tiểu nương tử không biết gốc gác về nhà.
Tuy nhiên trong lúc vô tình nàng phát hiện trong đống vải thượng hạng con trai mua cho nàng một tờ giấy, trên đó viết "Hy vọng bá mẫu thích" phía dưới đề tên là Chu Bội.
Trương Tam Nương liền bỏ ý định nói chuyện với con trai.
Nàng vẫn luôn nhớ Chu Bội mãi không quên, tiểu nương tử đọc sách hiểu lễ nghĩa, lại xinh đẹp mĩ miều, lớn lên thành một tiểu nương tử giống như tiên nữ.
Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy con trai mình không với tới được Chu gia, không dám nghĩ nhiều, nhưng hiện giờ, nàng bỗng nhiên phát hiện con trai mình hoàn toàn có thể xứng đôi với Chu Bội rồi.
Chẳng mấy chốc Phạm Ninh đã ở nhà hai ngày, thời gian hai ngày nhàn nhã nhất đã qua, nhưng Phạm Ninh cũng biết, có một số việc tự mình phải đi làm.
Buổi sáng ngày thứ ba, Phạm Ninh lên một con thuyền nhỏ đi đến huyện thành.
Hắn hôm nay mặc một bộ quần áo màu lam nhạt mịn bằng vải đay, đầu đội mũ ô sa, tay cầm một cái quạt giấy, có vẻ vô cùng nhàn nhã, giống như một thư sinh vào thành thăm hỏi bằng hữu.
Chiếc thuyền nhỏ chậm rãi dừng ở bến thuyền đối diện Huyện học, Phạm Ninh lên bờ, khoan thai đi đến cửa chính Huyện học.
Lúc này Huyện học đang là thời gian lên lớp, cửa chính khép hờ, một ông lão gác cổng đang dựa vào tường ngủ gật, Phạm Ninh vừa đi vào cửa chính, phía sau truyền đến một tiếng hô to:
- Đứng lại! Làm gì vậy?
Phạm Ninh hơi sửng sốt, lúc trước học trò bên ngoài đi vào Huyện học trước giờ không hỏi qua, bây giờ sao lại hỏi vậy?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn ông lão gác cổng, hình như chưa thấy bao giờ, chắc là mới tới đây.
Phạm Ninh chắp tay hành lễ:
- Ta tới tìm Trương giáo thụ, ta trước kia là học sinh của thầy.
Ông lão gác cổng quan sát Phạm Ninh một chút, thấy hắn tuy rằng mặc áo vải đay mịn, nhưng dáng vẻ phi phàm, không giống như học trò bình thường, nên cũng không dám khinh thường, liền nói:
- Ngươi tên là gì, ta đi thông báo giúp ngươi!
- Tại hạ Phạm Ninh!
Người gác cổng cảm thấy cái tên 'Phạm Ninh' này hơi quen tai, lại nhất thời nhớ không nổi đã nghe qua ở chỗ nào, liền vội vàng đi thông báo cho Trương giáo thụ.
Phạm Ninh mở quạt ra, kiên nhẫn đứng đợi ở cửa lớn.
Một lát sau, chỉ thấy từ trong lầu các giáo thụ chạy ra, người dẫn đầu chính là giáo thụ Huyện học Trương Nhược Anh, người gác cổng thì kinh sợ đi theo ở phía sau, xem ra lão rốt cục đã nhớ ra Phạm Ninh là ai rồi?
- Phạm Ninh, con quay về lúc nào?
Trương Nhược Anh tiến lên kéo tay Phạm Ninh nồng nhiệt hỏi.
- Bẩm giáo thụ, học sinh về hôm kia, về nhà thăm cha mẹ, sau đó liền tới Huyện học chào hỏi các vị sư trưởng.
- Được rồi! Thi được hạng nhất khoa Đồng tử, là vinh quang lớn nhất của Huyện học thậm chí cả Ngô huyện ta, chúng ta đang đợi con quay về, ăn mừng lớn một phen.
Trên mặt Phạm Ninh lộ ra vẻ sợ hãi:
- Gặp mặt các sư trưởng là được rồi, ăn mừng thì miễn đi!
Tất cả mọi người mỉm cười, Trương Nhược Anh cười nói:
- Huyện lý chúc mừng thế nào chúng ta mặc kệ, nhưng ăn mừng của Huyện học cần có, La viện chủ, còn có Tần viện chủ, Trương viện chủ và Dương viện chủ, bốn vị đi triệu tập các học sinh lại, gặp tiến sĩ tân khoa của chúng ta một lần!
Phạm Ninh vừa định phản đối, Trương Nhược Anh khoát tay:
- Trò là tấm gương cho bọn chúng, để bọn chúng gặp trò là điều nên làm.
Phạm Ninh đành chịu, chỉ gượng cười một tiếng, lại hỏi:
- Triệu học chính giờ ở đâu ạ?
- Lão hiện giờ thăng làm ti nghiệp phủ Bình Giang, chủ quản giáo dục phủ Bình Giang, trước mặt ở huyện Trường Châu, đầu năm đã từ chức toàn bộ chức vụ của Huyện học.
Phạm Ninh gật đầu, phỏng đoán ở Huyện học không thấy Triệu Tu Văn, sau này đi huyện Trường Châu sẽ gặp lão, Phạm Ninh liền không muốn hỏi nhiều, hành lễ với các vị giáo thụ, lúc này mới đi theo Trương Nhược Anh đi vào trong lầu.
Tin tức Phạm Ninh đến Huyện học gây chấn động lớn cho đám sĩ tử trong Huyện học, từ mấy ngày trước, khi Phạm Ninh thi đỗ hạng nhất khoa Đồng tử, liệt vào hạng nhất nhị giáp, trong Huyện học liền một phen reo mừng, rất nhiều học sinh thức trắng đêm không ngủ, nằm ở trên giường thảo luận chuyện cũ của Phạm Ninh ở Huyện học, trong một đêm, Phạm Ninh đã trở thành thần tượng của phần lớn sĩ tử Huyện học.
Trên quảng trường Huyện học, gần nghìn học sinh đã xếp thành hàng xong, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Phạm Ninh đành phải nhắm mắt đi lên đài cao.
Nhìn lần lượt từng khuôn mặt dưới đài cao, Phạm Ninh cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hắn trầm ngâm một lát, liền cao giọng với mọi người:
- Trương giáo thụ bảo ta truyền thụ lại một chút kinh nghiệm cho mọi người, nói thật, ta cũng không biết nên nói thế nào, mỗi người điều kiện không giống nhau, đời người thăng trầm tất nhiên cũng không giống nhau, nếu như nhất định phải tìm một kinh nghiệm chung, ta nghĩ chỉ có một, đó chính là chăm chỉ, chăm chỉ là chiếc chìa khóa mở thông được mọi cánh cửa, chỉ có chăm chỉ mới có thể giúp cho mọi người sống sót trong sự cạnh tranh khoa cử khốc liệt, cuối cùng đi đến thành công.