Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 372 - Chương 371

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 371
 

- Cửa buôn bán này hơi phức tạp, nghe ta giải thích cho cháu một chút.

Chu Ngyên Phong chậm rãi nói:

- Cháu cũng biết muối, trà, phèn, hương thuốc, tê giác, voi đều là do triều đình kiểm soát, ví dụ nông dân trồng trà trước tiên nhận tiền cọc từ Diêm trà ti, bắt đầu trồng trà, cuối cùng đem bánh trà giao cho Các hóa vụ của quan phủ, mà Diêm trà ti căn cứ vào tình hình chi trả tiền đặt cọc mà phát hành giao dẫn.

- Thương nhân trực tiếp tìm nông dân trồng trà mua nhất định là không mua được, nhất định phải đi Diêm trà ti mua giao dẫn, muối dẫn, trà dẫn, phèn dẫn, hương dược dẫn các loại, cháu mới có thể dùng giao dẫn đi Các hóa vụ nơi sản xuất lấy những hàng hóa này, ví dụ như tờ này.

Chu Nguyên Phong đem một tờ trà dẫn đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh nhập lấy nhìn kỹ, trên đó viết bánh trà thượng đẳng trăm đảm (1 đảm 50kg), có đánh số, có ấn lớn của quan phủ, in ấn vô cùng tinh xảo.

- Bằng tờ dẫn này cháu mới có thể đi tìm Các hóa vụ nơi sản xuất lấy một trăm đảm trà, cháu hiểu không?

Phạm Ninh gật gật đầu, hắn hoàn toàn hiểu được, đời sau cũng có phiếu lương, phiếu vải, phiếu thịt, phiếu thuốc.

Chẳng qua giao dẫn triều Tống càng giống một tờ hóa đơn nhận hàng, dựa vào hóa đơn mà nhận hàng, nhận đơn không nhận người, đây chính là một loại chế độ kinh doanh độc quyền rất điển hình.

- Buôn bán ta nói, chính là kinh doanh mua bán tờ dẫn này.

Phạm Ninh hiểu, đây là mua bán quyền nhận hàng, có điểm giống giao dịch kỳ hạn giao hàng.

Chu Nguyên Phong cười cười, lại tiếp tục nói:

- Thời Thái Tông Tống Liêu chiến tranh thường xuyên, biên cương cần lượng lớn lương thực, để cổ vũ thương nhân vận chuyển lương thực đi biên cương, giá cho mỗi thạch lương thực rất cao, thương nhân vận chuyển lương thực đến biên cương, cái nhận được không phải tiền, mà là giao dẫn.

- Ví dụ như, trên thị trường kinh thành một thạch gạo chỉ có thể đổi mười cân trà, nhưng Biên cương chuyển vận ti định giá cho bọn họ là một thạch gạo đổi năm mươi cân trà, ta chuyển được một vạn thạch gạo đến biên cương, thêm phí chuyên chở, tổng cộng giá sáu nghìn quan tiền, quan phủ lại cho ta giao dẫn năm nghìn đảm trà, giá trị lại là một vạn năm nghìn quan.

- Nhưng ta không cần trà dẫn, ta cần tiền, ta liền bán giao dẫn giá 80%, trên thực tế ta vẫn kiếm được lợi rất nhiều.

- Thương nhân bán trà dẫn giá 80%, gã vẫn còn có lời, gã lại giảm còn 80% bán ra, hai lần hạ xuống liền trở thành 64%, nhưng vẫn rẻ hơn so với giá trà trên thị trường, còn có thể giao dịch tiếp, đến tận giá thị trường mới thôi, cuối cùng là đến tay thương nhân bán trà, gã cũng không thiệt, sau khi gã lấy bánh trà có khả năng lại bán giá cao cho quán trà và tiệm trà bình thường.

Phạm Ninh gật gật đầu lại hỏi:

- Vậy mua bán ở chỗ nào?

Chu Nguyên Phong chỉ ra ngoài cửa sổ cười nói:

- Chếch đối diện chúng ta có một ngõ nhỏ tên là ngõ Giới Thân, bên trong có một chợ mua bán vàng bạc lụa màu, trong chợ tổng cộng có trên trăm cửa hàng giao dẫn, giá giao dẫn dao động rất lớn, chính bởi vì có dao động, cho nên mới có lợi nhuận, chính phần mười số giao dẫn Đại Tống đều giao dịch ở đây, hơi một tí là có mua bán hơn mười vạn lượng, mấy chục vạn lượng bạc.

Lúc này, trong đầu của Phạm Ninh nảy ra một từ, thị trường giao dịch chứng khoán, chỉ có điều thứ mua bán không phải là cổ phiếu, mà là hóa đơn nhận hàng.

Chu Bội ở bên cạnh nói:

- Huynh lấy một vạn lượng bạc mua trà dẫn, vừa mua đến tay, giá trà dẫn tụt xuống, huynh liền lỗ vốn, trừ khi huynh kiên nhẫn đợi giá của nó tăng lên để thoát khó, có không ít người thật sự đợi không được sẽ cầm giao dẫn đi lấy hàng, kết quả bản thân lại không có đường tiêu thụ, cuối cùng hoặc là thối rữa, hoặc là bán tống bán tháo, thua lỗ rất thảm, đó chính là mạo hiểm mà ta nói.

Chu Nguyên Phong cười nói:

- Bắt đầu từ năm trước, Chu gia liên tục vận chuyển lượng lớn lương thực cho phủ Diên An và phủ Chân Định, giá gạo Đông Kinh là ba mươi đồng một đấu gạo, Chuyển vận ti Thiểm Tây lộ cho ta giá là một đấu một trăm năm mươi đồng, dù sao cuối cùng giảm giá xuống còn khoảng năm mươi vạn quan tiền, quan phủ cho bọn ta muối dẫn, trà dẫn và hương thuốc dẫn giá năm mươi vạn quan.

- Ta tính bán ở phố giao dẫn, bởi vì số lượng khá lớn, giá cả thị trường giao dẫn tất nhiên giảm mạnh, ta lại dùng giá thấp mua về, chậm nhất hai tháng, giá cả sẽ còn tăng lên, ta lại lấy ra bán, một vào một ra, chỉ mua bán giao dẫn đã có lợi nhuân hơn mười vạn lượng bạc.

Lúc này, Chu Bội có chút bất mãn nói:

- Tam a công, nếu người muốn A Ninh tham gia, bây giờ người nhượng lại một chút giao dẫn cho hắn, lần mua bán thứ hai, cũng đừng để hắn tham gia.

Chu Nguyên Phong cười ha ha:

- Đó không phải là ngồi không mà vẫn kiếm tiền sao?

Phạm Ninh ngượng ngùng gãi đầu:

- Vậy cháu theo đại quan nhân làm mua bán lần thứ hai! Giá thấp mua vào, giá cao lại bán ra.

Chu Nguyên Phong vuốt râu nói:

- Ý của huynh trưởng ta là, cháu làm cả hai lần, tiền vốn có thể gấp đôi rồi.

Chu Bội còn muốn phản đối, Phạm Ninh khoát tay chặn lại, chặn sự phản đối của nàng, nói với Chu Nguyên Phong:

- Cháu làm cả hai lần, tiền vốn cháu có một vạn hai nghìn lượng bạc.

Ngõ Giới Thân vốn là ngõ nhỏ bình thường, hai bên đều là đủ loại cửa hàng nhỏ, đường cũng không phải rộng, chỉ đủ cho hai chiếc xe bò đi ngang hàng, nếu kinh doanh lấn chiếm đường, rất dễ tạo ra tắc nghẽn giao thông.

Tuy nhiên phía sau ngõ Giới Thân chính là sông Tào Hà, hàng hóa vận chuyển thật sự đều phải tiến hành thông qua đường thủy.

Cho dù ngõ Giới Thân thoạt nhìn bình thường, nhưng thanh danh của nó ở trong kinh thành lại không tầm thường, ở mức độ nào đó, nó chính là biểu tượng của của cải, người kinh thành nhắc tới ngõ Giới Thân, nghĩ đến đều là bạc trắng lóa, vàng óng ánh, tiền đồng chồng chất như núi, là thứ của cải khiến cho người ta không thở nổi.

Phạm Ninh rất nhanh sẽ biết được lời truyền trong kinh thành đều không phải là nói ngoa, xe ngựa tăng nhanh tốc độ, một lúc sau, bọn họ nhìn thấy đầu tiên một lầu bài ngũ sắc cao lớn, ước chừng cao tới ba trượng, bên trên viết một hàng chữ lớn, giao dịch vàng bạc tiền tài, trên sông Tào Hà bên cạnh đậu đầy con thuyền lớn nhỏ, nơi này chính là nơi tập trung của cải trong trong truyền thuyết ở kinh thành.

Qua lầu bài, đường bỗng trở nên rộng rãi vô cùng, chiều rộng nhanh vượt qua đường phố rộng nhất, hai mươi cái xe bò ngang hàng đi cũng không có vấn đề gì, chỉ thấy hai bên đường nhà cửa to lớn, mặt tiền rộng, nhìn sững sững.

Điều khiến cho người khác thán phục nhất chính là, trước cửa mỗi cửa hàng đều có một cái bàn gỗ cao hơn một trượng, trên bàn gỗ chất đầy thoi vàng và nén bạc, chồng chất như núi, sáng lên lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Phạm Ninh âm thầm tính toán thử, bình quân vàng trên mỗi bàn gỗ ít nhất là mấy nghìn lượng, bạc trắng hơn vạn lượng, hơn nữa hơn trăm cửa hàng đều như thế, của cải chất chồng quả thật khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Phạm Ninh lại sinh một quan niệm sai, dường như vàng bạc của Đại Tống đều chất đống ở trong này, mà ngay cả quốc khố hoàng cung cũng chưa chắc có nhiều vàng bạc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment