Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 371 - Chương 370

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 370
 

Phạm Ninh lại nói những việc từng trải của Phùng chưởng khố cho Tô Lượng một lần, Tô Lượng cúi đầu không nói, đương nhiên trong lòng y cảm thấy bị đả kích rất lớn.

Sau một lúc lâu, y thở dài, ngẩng đầu nói với Phạm Ninh:

- Cho ta thêm một sáng kiến đi!

Phạm Ninh nâng chén rượu lên chậm rãi nói:

- Chuyện này ta không muốn khuyên huynh quá nhiều, nhưng xem là bằng hữu nhiều năm, cuối cùng ta cho huynh thêm một đề xuất, hoặc là giữ nguyên năm vạn quan hồi môn, hoặc là một đồng tiền cũng không cần.

- Lời này của huynh là có ý gì?

Tô Lượng không hiểu hỏi.

- Ý của ta rất đơn giản, nếu Trình Viên Viên bằng lòng vứt bỏ hết tất cả đi theo huynh, vậy ta cảm thấy huynh cũng không nên phụ lòng nàng, nếu bản thân Trình Viên Viên không có loại tình cảm mãnh liệt này đối với huynh, tất cả đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân nàng, vậy ta cảm thấy huynh nên suy nghĩ cẩn thận.

Bữa này uống rượu hơn một canh giờ, Tô Lượng uống đến say mèm, được Phạm Ninh đưa về ký túc xá, Phạm Ninh lại ngồi trên một chiếc xe bò, trở về chỗ ở gần cửa Cựu Tào.

Phạm Ninh cũng uống không ít rượu, lảo đảo đi vào trong sân, dễ dàng mở được chốt cửa, mò vào căn phòng tối, lúc này Phạm Ninh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống một chén trà.

Khó khăn đốt sáng đèn lên, lại phát hiện trong phòng lạnh ngắt, so với khi hắn rời kinh về nhà hoàn toàn giống nhau, giường cũng không trải, đệm chăn cũng không phơi nắng, ấm trà và chén đều là bộ dạng trước khi hắn rời khỏi kinh thành, nếu muốn uống trà còn phải rửa chén ấm trà, thậm chí hắn nhớ không nổi lò than để ở chỗ nào?

Phạm Ninh không khỏi thở dài, nếu có nha hoàn chắc tốt hơn nhiều, lúc trước khi Đỗ Quyên còn ở đây, những việc này đều không cần hắn bận tâm.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải đi vào sân, múc một thùng nước từ trong giếng, ừng ực ừng ực đổ đầy một bụng nước lã, rồi mới trở về phòng.

Vừa mới nằm trên giường, hắn chợt nhớ tới một chuyện, đành phải đứng dậy vội vàng viết một phong thư ngắn, bọc thư xong, lại châm một nén hương, đặt thư và hương ở trên bệ cửa sổ phía sau, hắn rốt cuộc không khống chế nổi cảm giác say, đầu ngả xuống giường, liền bất tỉnh nhân sự.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Phạm Ninh bị một tràng tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, cũng may, tối qua ngủ không cởi quần áo, đến cả giày cũng không cởi, cũng tiện cho hắn đi ra mở cửa.

Phạm Ninh mơ mơ màng màng mở cửa, ngoài cửa là một người thanh niên trẻ tuổi trông như tiểu nhị, mang theo một cái hộp cơm.

- Quan nhân, đây là bữa sáng hôm qua quan nhân đặt, ta đưa tới cho quan nhân.

Phạm Ninh lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua sau khi ăn cơm trưa xong, hắn tiện thể đặt một phần ăn sáng, hắn vội vàng hỏi:

- Bao nhiêu tiền?

- Bữa sáng là bảy mươi đồng, thêm mười đồng tiền phí giao hàng, hai mươi đồng tiền tiền thế chấp hộp cơm, tổng cộng một trăm đồng tiền.

Phạm Ninh trở về phòng lấy trăm đồng tiền, đưa cho tiểu nhị:

- Đa tạ!

- Quan nhân ngày mai còn muốn đặt trước không?

Phạm Ninh vội vàng lắc đầu:

- Ngày mai tạm thời không cần.

- Vậy quan nhân có thời gian đi trả hộp cơm, tiền thế chấp trả lại cho ngài.

- Ta biết rằng rồi, ngươi đi đi!

Tiểu nhị đi rồi, Phạm Ninh mang theo hộp cơm quay lại phòng, hắn ngồi ở trên ghế dựa ngẩn người ra, đầu óc mê man, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau một lúc lâu, hắn rốt cục đã tỉnh, lại đi đại tiểu tiện, lúc này mới trở về phòng ngồi xuống, hắn vừa muốn mở hộp cơm ra, bên ngoài lại có người gõ cửa.

- Đến đây! Đến đây!

Phạm Ninh chỉ cảm thấy một trận đau đầu, thế nào mà đột nhiên một đống người đến đây muốn tìm mình, hắn đành phải chạy tới mở cửa, bên ngoài là một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ giống hệt như hoa sen, chính là Chu Bội đứng ở cửa nhà hắn.

Nàng dương dương đắc ý vẫy vẫy phong thư trong tay, hóa ra nàng đã lấy được.

Tâm trạng Phạm Ninh lập tức tốt lên, vội vàng nói:

- Mau vào đây, huynh đang chuẩn bị ăn sáng.

- Huynh còn có đồ ăn sáng sao?

- Trưa hôm qua đã đặt trước rồi, vừa mới đưa tới.

- Hôm nay huynh có đi Quốc Tử Giám không?

Chu Bội lại hỏi.

Phạm Ninh do dự một chút nói:

- Có thể không cần đi, hai ngày này là làm quen mọi chuyện, ngày mốt mới chính thức đi nhậm chức.

- Vậy đừng đi nữa, tam a công của muội tìm huynh có việc, sau đó giữa trưa cùng nhau ăn cơm.

Phạm Ninh lập tức nhớ tới chuyện Chu Nguyên Phủ nói với mình, muốn tam đệ Chu Nguyên Phong dẫn theo mình làm một chuyến mua bán lớn, hắn lập tức thấy hứng thú, gật gật đầu cười nói:

- Được! Huynh ăn một chút đồ ăn lót dạ, rồi rửa mặt một cái, sau đó đi cùng muội.

Chu Bội thấy trong phòng hắn ngổn ngang lộn xộn, đệm chăn hình như ẩm ướt, trên mặt chén và bát đũa đều phủ một lớp bụi, trên bàn cũng là một lớp bụi.

Chu Bội nhướn mày:

- Huynh còn chưa thu dọn phòng?

Phạm Ninh vừa ăn miếng mì, vừa ậm ờ nói:

- Ngày hôm qua đầu tiên đi Quốc Tử Giám trình diện, sau lại gặp được Tô Lượng, uống quá nhiều rượu, buổi tối trở về liền nằm xuống, cái gì cũng đều không kịp thu dọn.

- Ngày hôm qua huynh ngủ đến giày cũng không cởi ra!

Chu Bội phát hiện trên đệm có mấy dấu chân người, mặt trên rõ ràng còn lộ rõ bùn đất.

- Hình như là thế, hôm qua khát nước vô cùng, đến chén trà nóng cũng không có, đành phải uống nửa thùng nước giếng.

- Đáng đời! Ai bảo huynh uống nhiều rượu như vậy.

Chu Bội lườm hắn một cái.

Tuy nói như vậy, Chu Bội vẫn bước nhanh đi ra ngoài, chỉ lát sau một tên tiểu nhị mang theo bình nước nóng, trong tay còn ôm một bình trà nóng đi tới, đây là phục vụ sáng cung cấp trong tiệm bên ngoài, cung cấp nước ấm rửa mặt buổi sáng, cung cấp trà sáng, bữa sáng, giúp khách chải đầu, nếu không chê, bọn họ còn cung cấp khăn mặt và chậu rửa mặt.

- Đa tạ! Đa tạ!

Phạm Ninh chậm rãi rửa mặt, lại uống một chén trà nóng hổi, cả người đều cảm thấy thư thái.

Chu Bội ở một bên yên lặng nhìn hắn, nàng quyết định giúp Phạm Ninh thuê một tiểu nha hoàn, người này không có ai chăm sóc, thật sự khiến cho người ta không khỏi lo lắng.

- Được rồi, chúng ta xuất phát!

Phạm Ninh thu dọn ổn thỏa, lại mang theo một cái túi da, rồi mới đi theo Chu Bội ra cửa.

***

Xe ngựa đi tới phố Phan Lầu, ở trong Chu Lâu phố Phan Lâu gặp được Chu Nguyên Phong, trong một căn phòng trang nhã, Chu Nguyên Phong mời Phạm Ninh ngồi xuống, Chu Bội thì ngồi bên cạnh.

- Hôm qua ta nhận được một phong thư gửi gấp của huynh trưởng, trong thư huynh trưởng bảo ta, cho cháu đi một chuyến buôn bán vàng bạc lụa màu với ta, cháu thật sự nghĩ kỹ chưa?

Chu Bội ở bên cạnh vội la lên:

- Loại buôn bán này mạo hiểm quá lớn, làm không tốt rất dễ bị lỗ vốn, tam a công, không thể cho A Ninh dính vào nó!

Chu Nguyên Phong cười nói:

- Đi theo ta làm, cũng không đến nỗi lỗ vốn, chỉ sợ A Ninh tự mình đi làm, không hiểu giá thị trường, tiền vốn lại nhỏ, tiền lỗ khả năng sẽ lớn.

Phạm Ninh nghe xong không hiểu gì, liền vội nói:

- Mọi người rốt cục đang nói đến loại buôn bán gì? Có thể nói cho cháu hiểu trước được không.

Bình Luận (0)
Comment