"Dương gia tướng", câu chuyện xảy ra ở năm đầu Bắc Tống, ở thời kỳ giữa Bắc Tống đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ, trong Diễn Nghĩa con trai của Dương Diên Chiêu là Dương Tống Bảo, con trai của Dương Tống Bảo mới là Dương Văn Quảng.
Nhưng trên lịch sử Dương Văn Quảng là con trai của Dương Diên Chiêu, lại không có Dương Tống Bảo, vào thời điểm này cách cái chết của Dương Nghiệp đã qua 65 năm, Xà Thái quân bệnh chết sớm, Dương Văn Quảng cũng là lão tướng dẫn đầu 50 tuổi.
Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ đến vị tướng quân cưỡi ngựa giương cung ngoài bức tường kia, có phải là Dương Diên Chiêu không? Tính toán theo thời gian có lẽ là ông ấy, đáng tiếc là chiến tranh đã dừng, sự dũng cảm của Dương gia chỉ có thể lan truyền trong Diễn Nghĩa, bây giờ Dương gia phai mờ trở nên bình thường, mất đi cơ hội vì nước lập công, thậm chí ngay cả nhà tổ tiên để lại cũng phải bán đi, điều này khiến Phạm Ninh có một nỗi đau không thể nói ra được.
Đi từ biệt trạch Thiên Ba ra, Phạm Ninh cũng không có tâm tư đi xem nhà khác nữa rồi, hắn và Phạm Tam Lang quay về trạm môi giới, 2 người ký tên ủy thác thỏa thuận, một khi đối phương đồng ý bán ra hắn quyết định mua ngôi nhà đó, bởi vì hắn được miễn thuế, chỉ cần trả cho người môi giới 50 lượng bạc là được rồi.
Thời gian đã đến giữa trưa, Phạm Ninh ăn cơm ở gần đó rồi trở về Quốc Tử Giám, hắn mượn một đống sách, cả buổi chiều đều ở trong thư khố.
Vào buổi chiều Phạm Ninh quay về chỗ ở Cựu Tào Môn, lúc này hắn bỗng nhiên chán ghét chỗ ở của Cựu Tào Môn, kiến trúc cũ kỹ, sự ồn ào náo động của Cựu Tào Môn, tràn đầy bầu không khí phố phường của giai cấp thấp, mới đầu Phạm Ninh còn có một cảm giác mới mẻ, nhưng ở nửa năm rồi hắn có chút chán ghét.
Nhà hắn ở bây giờ sân chiếm khoảng 7 phần, nghe nói cũng muốn bán được 5 nghìn quan, mà hôm nay nhìn thấy biệt trạch Thiên Ba chiếm 8 mẫu cũng chỉ có một vạn sáu nghìn quan, chỉ có điều không ở trong nội thành thôi.
Phạm Tam Lang nói với hắn biệt trạch Thiên Ba nếu ở trong nội thành, ít nhất giá cũng 3 nghìn quan, đáng tiếc ở ngoài thành.
Phạm Ninh đi vào cửa lớn, lại bất ngờ phát hiện Chu Bội cũng ở đó, tiểu nha hoàn tiểu Đông đang pha trà.
- Chu Bội, huynh không thấy xe ngựa của muội.
- Xe ngựa đưa tam tổ phụ đi Phàn Lầu rồi, sắp qua đón muội đây, thu dọn một chút chúng ta chuẩn bị đi thôi.
- Đi đâu? – Phạm Ninh hơi sửng sốt.
- Đương nhiên là đi Phàn Lầu, tam tổ phụ mời huynh ăn cơm tối.
Lầu Phàn chính là lầu đứng thứ nhất kinh thành, ở trong đó có nữ nhân đẹp nhất, rượu ngon nhất còn có trà cực phẩm dùng nước suối vườn mai và trà phượng pha ra. Nghe nói người ở trong tiêu ít nhất là 10 lượng bạc, hơn nữa không phải ai cũng có thể vào, nhất định phải có người giới thiệu, giống như hệ thống thành viên.
Phạm Ninh tuy rằng không muốn đi nhưng Chu lão gia mời khách, hắn không thể không đi, hôm qua mới chiếm người ta một vạn hai nghìn quan tiền, bây giờ cũng phải nể mặt mũi người ta chút chứ.
- Được rồi! Huynh uống một ngụm trà, thay quần áo rồi chúng ta đi.
Phạm Ninh uống một chén trà, lại thay một bộ áo gấm màu trắng, thắt đai lưng bằng da, đầu đội mũ ô sa, tay cầm một cái quạt xếp hoàn toàn là một hình tượng người đọc sách nho nhã.
Lúc này xe ngựa đã đến rồi, Phạm Ninh đi theo Chu Bội đến Phàn Lầu ăn cơm tối.
- Cảm thấy nha hoàn này như thế nào?
Lên xe ngựa Chu Bội cười hỏi.
- Rất lanh lợi đấy, không cần ta dạy bảo tự mình đi nghe ngóng mua nước như thế nào, giúp ta bớt lo lắng rất nhiều.
- Có cần muội tìm người khác?
Chu Bội lại hỏi dò.
- Bản thân huynh sợ phiền toái, cũng không cần nha đầu gì, mẹ huynh cho huynh mang theo một nha hoàn vào kinh huynh còn không muốn, muội lại tìm một người đến, đã đến rồi thì giữ đó thôi, đừng thay nữa.
- Vậy được rồi! Nha đầu này xuất thân trong sạch, huynh có thể tin tưởng giao việc cho cô ấy.
Phạm Ninh nghe lời này như đang cảnh cáo mình, "Xuất thân trong sạch", lời này có ý gì?
- Đúng rồi! Buổi sáng hôm nay huynh đi xem nhà rồi.
Nghe nói Phạm Ninh đi xem nhà, Chu Bội lập tức nóng nảy:
- Huynh đi xem nhà tại sao không gọi muội cùng đi, huynh mua không vừa ý thì làm sao bây giờ?
Lời nói này hình như có chút lộ liễu, khuôn mặt Chu Bội đỏ lên, cũng may trong xe ánh sáng khá tối không dễ dàng nhìn ra, nàng lại vội nói:
- Nhà đất kinh thành rất phức tạp, huynh sẽ bị lừa đó.
Phạm Ninh có hơi chậm một chút, hắn còn tưởng rằng Chu Bội nói không hợp ý là chỉ không hợp ý của hắn.
Phạm Ninh liền lắc đầu cười nói:
- Huynh đương nhiên muốn mua vừa ý mình, về phần muội nói bị lừa huynh sẽ cẩn thận, nhà có ma hay mồ mả huynh tuyệt đối không mua, không giống Trình Trạch mua một nhà ma ở ngoài thành, anh ta còn thấy rất rẻ nữa.
- Trình mập kia mua là nhà nấm mồ? – Chu Bội cũng ngạc nhiên hỏi.
- Huynh nghe người môi giới nói xung quanh chùa Thiết Phật là nơi nấm mồ tập trung từ trước kia, huynh ấy vừa mới mua ở đó, nhà 5 mẫu 2 nghìn quan thực sự rất rẻ, cùng một ngôi nhà trên bờ phía nam của sông Biện là phải 3-4 nghìn quan.
- Vậy huynh có nhìn trúng nhà nào không?
- Thật ra nhìn trúng một nhà 8 mẫu nằm ở bên phía nam cầu Phi Vân, giá một vạn sáu ngàn quan.
- Không thể nào!
Chu Bộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Phạm Ninh nói:
- Nhà ngoài thành tuy rằng rẻ hơn một chút cũng không rẻ hơn 2 nghìn quan một mẫu, theo muội được biết rẻ nhất mỗi mẫu cũng hai nghìn năm trăm quan, có phải huynh là ham rẻ lại bị lừa rồi?
- Là nhà biệt trạch Thiên Ba Dương Văn Quảng bán nhưng muốn xem người, người bình thường ông ấy không bán.
- Thì ra là biệt trạch Thiên Ba, nhà của Dương Văn Quảng, nhà bọn họ tương đối nhiều, nhà khác còn có 5-6 chỗ, nhưng mà phẩm chất cũng không tồi, dù sao ngày mai huynh dẫn muội đi xem, nhất định muội đồng ý huynh mới có thể mua.
Phạm Ninh trợn mắt, dựa vào cái gì chứ!
Xe ngựa nhanh chóng đi vào đường phố, xa xa liền nhìn thấy khí thế nguy nga của lầu Phàn, lầu Phàn là do kiến trúc 5 nhà 6 tầng tạo thành kiến trúc hình tháp, chiếm gần 20 mẫu, tòa tháp được xây dựng trên nền cao của đá cẩm thạch trắng, cao và hùng vĩ, cổng lầu Tuyên Đức ở phía bắc và cổng lầu Chu Tước ở phía nam tạo thành thế ở giữa phía bắc và phía nam.
Năm tòa nhà của lầu Phàn dùng cầu phi để kết nối, sáng tối thông nhau, cấu trúc tổng thể cao và thấp mái hiên chồng lên nhau cực kỳ tráng lệ.
Lầu Phàn có 8 cửa chính, chào đón khách ở các hướng, xe ngựa của Chu gia chầm chậm dừng lại ở cửa chính phía nam, nghi trượng đứng cửa nhận biết được xe của Chu gia, vừa rồi Chu Nguyên Phong đã thông báo với gã, đợi chút nữa cháu gái của ông và một khách quý khác cũng đến do, Chu gia đảm bảo.
Nghi trượng vội vàng tiến lên thi lễ, Chu Bội xuống xe ngựa hỏi:
- Tổ phụ của ta đã đến trước, các ngươi biết chứ!
- Biết! Chu đại quan nhân đã thông báo qua, người trong xe ngựa đều có thể vào trong.
Trong xe ngựa chỉ có 3 người, ngoài Chu Bội và Phạm Ninh ra chỉ có cận vệ Kiếm Mai Tử, trong lòng mọi người đều hiểu sẽ không ngăn cản loại cận vệ này vào trong.