Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 384 - Chương 383

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 383
 

- Tại sao lại không có người mua?

Phạm Tam Lang không kìm nổi lắc đầu nói:

- Treo một tháng rồi, nhiều người muốn mua nhà này, còn có người lấy vàng cầu xin mua nhưng người ta không bán, chủ mua nếu nói năng thô tục bộ dạng phất phanh, chủ nhà thậm chí ngay cả nhà cũng không cho xem.

- Trên thông báo cửa hàng của ngươi không phải viết chủ nhà đang cần tiền sao?

- Đó là ta viết đấy, trên thực tế không phải gấp như vậy, chủ nhà thực sự là đang kiếm một khoản tiền nhưng lại không muốn tùy tiện bán cho người bình thường.

Phạm Ninh hiểu, vui vẻ cười nói:

- Vào xem!

Phạm Ninh chú ý đến đường nhỏ nhiều cây liễu cũng không hẹp, thẳng hướng bắc có lẽ là con đường lớn nào đó nhưng người đi lại rất ít, có điểm làm con người ta thấy kỳ lạ, Phạm Ninh hỏi:

- Đường hướng phía bắc là đến đâu?

- Cuối con đường này là chùa Quang Minh, qua chùa Quanh Minh lại đi hướng bắc chính là sông hộ thành trong thành và tường cao rồi, nhưng đi qua phía trước 1 dặm chính là cửa tây cửa của Ngõa Tử Bảo Khang Môn, trong đó rất náo nhiệt là Ngõa Tử thứ 3 cửa kinh thành gần với Ngõa Tử đường Phan Lầu và Ngõa Tử Châu Tây.

Phạm Ninh gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng cửa của tòa nhà lớn này, cửa lớn nhà này có chút khí thế ngói đen đầu cửa cửa chính rộng, khảm hai dãy 16 đinh đồng to, bên trên có hai cái vòng đồng của cái bát lớn trống ở hai bên cao 5 xích và còn có 4 bậc thang.

Nếu như cửa lớn mở ra, xe ngựa có thể trực tiếp đánh vào trong phủ, nhưng mà bên cạnh cửa lớn còn có một cánh cửa nhỏ, phỏng đoán bình thường là mở cửa nhỏ, chủ nhân ở trong xuống xe về phủ, xe ngựa đỗ ở phía trước, có một chỗ chuyên cho xe ngựa vào nhà.

Phạm Ninh liền biết đây không phải là tòa nhà của chủ nhà thường ở, có lẽ là nhà khác, không thì trên đầu cửa lớn nên có bảng hiệu, bây giờ ở trên trống rỗng không treo gì cả, chỉ có biệt trạch mới như vậy.

Phạm Tam Lang lên trước gõ cửa, một lát cửa nhỏ mở ra, xuất hiện một nam tử bộ dạng quản gia, gã thấy là Phạm Tam Lang không khỏi nhướn mày:

- Tại sao lại là ngươi, hôm trước ngươi dẫn cái tên nói năng lỗ mãng đến xem nhà khiến lão gia tức giận, lần này ngươi lại muốn lão gia tức giận à?

Phạm Tam Lang vội vàng cười nói:

- Hôm trước thật sự là hiểu lầm, ta không biết người đó lại thô bỉ như vậy, lần này bảo đảm không như thế!

- Hừ! Đúng lúc lão gia không ở bên này, không thì ngươi giải thích cũng không có tác dụng gì.

Quản gia lại đánh giá Phạm Ninh ở phía sau, gã thấy có chút kỳ quặc, tại sao lại là một thiếu niên, cha mẹ hắn tại sao không tới?

Quản gia chần chừ một chút hỏi:

- Thiếu niên này là đến xem nhà ấy hả?

- Dương quản gia đừng xem nhẹ người ta.

Phan Tam Lang tiến lên nói nhỏ:

- Người ta là tân khoa tiến sĩ!

Nghe nói là tân khoa tiến sĩ, tinh thần của quản gia lập tức dịu đi, gã vội vàng mở cửa:

- Vậy mời vào đi!

Phạm Ninh cười gật đầu với quản gia rồi đi vào phủ, trước mặt là một bức tường xây làm bình phong ở cổng, mặt trên khắc một bức tranh cưỡi ngựa bắn cung ở biên ải, chỉ nhìn thấy một tướng quân mặc một bộ áo giáp đang cưỡi chiến mã mạnh mẽ giống như rồng bay, vẻ mặt tướng quân bình tĩnh lạnh lùng, đôi mắt nhỏ tuy rằng là đá điêu khắc nhưng ánh mắt lại mạnh mẽ thu hút người xem.

- Đây chính là vách đá linh bích 15 năm trước tốn hai nghìn quan tiền, bây giờ trị giá vượt xa hai nghìn quan tiền rồi, nhà này nguyên tảng đá này tuyêt đối vượt qua giá trị. – Phạm Tam Lang một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Phạm Ninh đứng trước vách đá thưởng thức một lúc, hắn phỏng đoán chủ nhà này là một tướng quân cho nên mới không bán cho người Liêu và người Tây Hạ.

Đi qua vách đá tầm nhìn rộng ra, không ngờ là một rừng mơ thấp, trên cây đã ra nhiều quả mơ, xuyên qua rừng mơ phía trước là một tòa lầu gỗ 3 tầng nền tảng kiên cố và rộng rãi, cả thân tòa nhà gỗ khổng lồ chiếm trọn khoảng 1 mẫu, mái cong đầu xà xây dựng cực kỳ tinh xảo, bên trái là một hành lang dài thông thẳng nhà sau.

Mà bên phải bức tường trồng 5-6 cây cao chót vót vừa đủ che khuất nhà cao, từ trên đường lớn nhìn không thấy tòa nhà này.

Đây là một phương pháp xây kiểu nhà vườn điển hình, vừa che khuất vừa không mất không gian. Nhà gỗ này bao gồm các chức năng như sinh hoạt, tiếp khách, ăn cơm, học tập, tụ họp vv... nó lấy diện tích từ không gian. Nếu như mở trải ra thực tế so với phòng chính của 3 mái hiên còn phải to hơn nhiều, thiết kế ấn tượng và khéo léo khiến người ta ca ngợi.

Lúc này Phạm Ninh bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, nhìn lại xung quanh.

Phạm Tam Lang hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ bên trái cười nói:

- Hành lang dài bên kia cũng thuộc tòa nhà này, là một mảnh dài chiếm khoảng 2 mẫu, phòng của người làm, phòng bếp, chuồng ngựa, phòng trữ đồ đều bên đó, ngài nhìn cái cánh cửa trong đó chính là ngõ đến cửa bên cạnh.

Phạm Ninh thấy ở giữa hành lang thực sự có một cánh cửa tròn liền cười gật đầu, bây giờ hắn thích thú cười nói:

- Chúng ta đi nhà sau xem đi.

Hắn tính toán nhà trong chiếm 3 mẫu phòng ăn, bên đó chiếm 2 mẫu, đây là 5 mẫu rồi, nhà sau ấy chỉ còn lại không gian 3 mẫu, nhưng lại không biết được xây dựng như thế nào?

Nhà trong và nhà sau cách nhau bởi bức tường cao, chỉ có một cánh cửa ngoài hành lang dài, tòa nhà này nhìn thì không có người ở, đến bây giờ cũng chỉ thấy một người là quản gia thôi.

Xuyên qua hành lang dài từ cánh cửa nhỏ đi vào nhà sau Phạm Ninh không thể không ngạc nhiên, không gian nhà sau là một cái hồ hình bán nguyệt, bên trong đầy lá sen, bốn phía dọc theo hồ xây dựng các loại nhà thủy tạ.

Bên ngoài trồng đủ các loại cây và khóm cây xen nhau đặc biệt tươi mới và thanh lịch, Phạm Ninh ngay lập tức bị mê hoặc bởi ngôi nhà kiểu vườn này.

Quản gia đắc ý giới thiệu nói:

- Ao này được nối với sông Thái bên ngoài với một khe trống, đó là nước sinh hoạt. Ngày trước có cá từ sông bơi vào, sau này chủ nhân nhà ta làm một cái lưới sắt ở khe trống, trong này có rất nhiều cá vàng, chỉ cần cho đồ ăn bọn chúng sẽ xuất hiện.

Phạm Ninh lúc này lập tức nói:

- Nếu như ta mua ngôi nhà này, chủ nhân của các ngươi có đồng ý bán không?

- Quan nhân thật sự là tiến sĩ? – Quản gia hỏi.

Phạm Ninh gật đầu:

- Tại hạ Phạm Ninh tiến sĩ hạng nhất khoa Đồng Tử, đỗ thứ tư tổng bảng, chính là bát phẩm triều phụng lang, đảm nhiệm Bí thư tỉnh chính tự, trước mắt nhận chức Đốc học ở Quốc Tử Giám.

Quản gia kính nể hẳn lên:

- Chúng tôi cũng nghe qua đại danh của Phạm quan nhân rồi, hôm nay ta đi bẩm báo chủ nhân, tin rằng ông ấy sẽ cảm thấy hứng thú với quan nhân.

- Có thể thỉnh giáo chủ nhân nhà ngươi không?

Quản gia không có quái đản như Phạm Tam Lang, bình tĩnh nói:

- Chủ nhân nhà ta là đời thứ 3 của Thiên Ba Dương phủ, là cháu của Dương lão lệnh công, con trai của Dương Diên Chiêu, tên là Văn Quảng.

Phạm Ninh "a" một tiếng:

- Chủ nhân nhà ngươi là Dương Văn Quảng?

Bình Luận (0)
Comment