- Nhưng ngược lại ngoài thành điều kiện tốt một chút đúng không?
- Chính là đạo lý này, ngoài thành đường phố rộng lớn, trên cơ bản đều là nhà ngói mới tu sửa, cây cối cũng nhiều, điều kiện phổ biến nói chung là tốt, ngài nhìn nội thành người đông đường chật hẹp, ở đông đúc không chịu nổi, nhà cũng phổ biến cũ hơn nhưng giá nhà ngoài thành không bằng trong thành, nói thế nào nhỉ? Chúng tôi gọi trong thành là đồ cổ mà ngoài thành là đồ mới nung, trái lại mà nói đồ cổ đương nhiên đáng giá hơn một chút.
Lại đi hơn 10 bước, Phan Tam Lang liền chỉ ngõ hẻm bên trái:
- Vào bên này!
Ngõ hẻm không sâu chỉ có 20-30 bước, hai người đi vào cuối ngõ, trước mặt là một tòa nhà cửa đầu ngói đen, hai bên có tảng đá trấn giữ, bốn phía có tường cao vây quanh.
- Chính là tòa nhà này, chủ nhà chuyển nhà đi Tây Kinh nên bán nhà này, cam đoan không có quan hệ với mấy kiểu nhà ma nhà mồ mả gì đó.
Phạm Tam Lang tiến lên gõ cửa đồng một lúc, kẹt kẹt một tiếng cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt già nua mặc một áo vải thô đuôi ngắn, vừa nhìn cũng biết là người trông nhà.
- Tần đại thúc, ta dẫn người đến xem nhà, có tiện không?
- Tiện! Tiện! Mau mời vào.
Phạm Tam Lang dẫn Phạm Ninh vào nhà, vào cửa hai bên là hai dãy phòng bao gồm phòng bếp, kho hàng và phòng của người làm vv… đều ở đây, ngoài ra cuối bên trái là chuồng súc vật, gần phòng chứa đồ, đây là bố trí thường gặp nhất.
Thật ra nhìn bố trí kiểu này Phạm Ninh liền biết bên trong sẽ như thế nào, đơn giản là một nhà trung bình, sinh hoạt bình thường, tiếp khách ăn cơm, hai bên có phòng đơn cho con cái lớn tương lai, sau đó là phòng của chủ nhân, nhiều nhất đào cái ao trồng hoa gì đó, chung quy lại là phương thức tư duy của nhà ít người.
Phạm Ninh không có hứng thú vào xem, hắn hỏi:
- Nhà này bao nhiêu tiền?
- Chủ nhân định giá 1 vạn 5 nghìn quan, mặc cả lại dùng bạc trắng trả ta đoán chừng có thể giảm xuống 1 vạn 3 nghìn quan, quan nhân có hứng thú?
- Chúng ta đi ra ngoài nói đi!
Phạm Tam Lang thấy Phạm Ninh không vào trong nhà liền biết hắn đối với nhà này không có hứng, y cười cười:
- Vậy chúng ta đi ra ngoài đi!
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, đến đường lớn Phạm Tam Lang cười hỏi:
- Quan nhân đối với bố cục nhà không thích à?
- Một mặt là như vậy, một mặt khác ta cảm thấy hơi chật một chút, xe ngựa không vào được, cửa cũng quá nhỏ, người nhà có xe ngựa cũng không có chỗ để.
Phạm Tam Lang quay đầu lại nhìn thoáng qua ngõ nhỏ, không kìm được nói:
- Ta lại không nhìn ra điểm này, thật sự quá chật rồi, xe bò cũng không vào được, hơn nữa bên trong còn có vài gia đình, cũng không thể lấy ngõ nhỏ làm của riêng mình, người chủ cũ là một thương nhân, có lẽ ông ta không cần ngồi xe ngựa.
- Phan tiên sinh vừa nãy không phải nói thương nhân không được mua nhà 3 mẫu trở lên sao?
- Đó là quy củ định ra 10 năm trước, thương nhân trước đó mua nhà dưới thì không tính rồi nhưng mà bây giờ là nơi ở, cửa hàng không giới hạn, ví dụ thương nhân có thể mua cửa hàng của trong nhà, thực ra cũng là một chuyện, hơn nữa rất nhiều thương nhân đồng thời cũng là địa chủ, quan phủ cũng phân chia không rõ, ta cảm thấy quy định này còn nhiều lỗ hổng, trên thực tế chỉ là rỗng tuếch.
- Thì ra là như thế!
Phạm Ninh cũng cảm thấy có chút buồn cười, thương nghiệp nhà Chu gia là khổng lồ cỡ nào, nhưng ai dám nói Chu gia là thương nhân?
Bị hạn chế thực ra là tiểu thương nhân, nhưng tiểu thương nhân ai có thể mua được nhà 5 mẫu ở kinh thành, quy định này thực sự không có ý nghĩa thực tế.
- Vậy chúng ta lại đi xem tòa nhà nam thành nổi tiếng bán giá thấp thế nào? Ta muốn biết chủ nhân của nó là ai?
Phan Tam Lang do dự một lúc lâu mới nói:
- Chủ nhân của nhà đó không cho chúng ta tiết lộ thân phận của gã, quan nhân không ngại đi xem trước, nếu như nhìn trúng rồi ta sẽ nói với quan nhân, quan nhân xem sắp xếp như thế có được không?
Phạm Ninh cười:
- Không phải ngươi nói gã bán nhà có một vài điều kiện sao? Gã có điều kiện gì?
- Gã không bán cho thương nhân, đương nhiên thương nhân cũng mua không nổi, không bán cho người Liêu và người Tây Hạ, ngoài ra gã nhất định phải biết bối cảnh của người mua nhà mới quyết định bán hay không.
- Thế có chút không công bằng nhé! Gã không chịu tiết lộ thân phận của mình lại muốn hiểu rõ thân phận người mua.
- Ai bảo nhà người ta bán giá rẻ cơ?
- Được rồi! Nhà này ở đâu? Chúng ta đi xem.
Phạm Tam Lang gọi 1 chiếc xe bò đưa Phạm Ninh dọc theo cửa đường Chu Tước hướng tới cửa Tây Quốc Tử Giám mà đi, chừng một dặm đường, không xa xuất hiện một nhánh sông, đây là sông Thái chia Thái học thành hai, một cầu ngang qua trên sông Thái, Phạm Ninh nhớ đây gọi là cầu Phi Vân.
- Chính là tòa nhà này!
Phan Tam Lang chỉ một tòa nhà phía bắc đầu cầu nói.
Hai người từ xe bò đi xuống, Phạm Ninh cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đường đầu cầu bên kia ngược lại rất rộng cũng rất bằng phẳng, như là một quảng trường trống, trên đất trống dựa vào đầu cầu, có không ít người bán hàng rong, còn có một quầy đánh quyền làm xiếc.
Giữa đất trống và tường cao của nhà là một loạt cửa hàng, cửa hàng ngọc trai Vạn Thị, cửa hàng tiền Đại Minh, cửa hàng vòng ngọc vòng vàng Lý gia, đây là 3 cửa hàng có chút khí thế, ngói đen mái cong, mặt tiền cửa hàng rộng. Sau lưng 3 cửa hàng là ngói đen lấp kín tường cao, bên trong cây đại thụ cao ngút trời, nhìn ra đấy là nhà rất cổ.
Phạm Ninh lại quay đầu nhìn hướng đường phía nam, phía nam hơn 10 cửa hàng nhỏ bên ven đường có các loại quán ăn vặt, quán bánh bao, hàng hoa quả, hàng tạp hóa, … rực rỡ muôn màu, vô cùng náo nhiệt, phía nam rất nhiều cửa hàng ăn vặt là tường cao của Thái học, 3 tòa nhà lầu cao của kho sách Quốc Tử Giám đứng sừng sững cách đó không xa.
Phía đông của nhà này có một đường nhỏ nhiều cây liễu, một bên đường nhỏ là tường cao của nhà này, mà bên kia đường là nhà dân thường, cửa lớn nhà mở trên đường nhỏ cách đường chính rất gần.
Phạm Ninh chợt phát hiện mình phạm một sai lầm nhỏ, bản thân một lòng muốn mua nhà 5 mẫu đương nhiên lại càng nghĩ cho rằng nhà ở đây là nhà 5 mẫu, bây giờ mới phát hiện không phải.
- Nhà này rộng bao nhiêu?
- Chiếm 8 mẫu!
- Không ngờ rẻ như vậy?
Phạm Ninh thật sự có chút ngạc nhiên, vừa nãy xem nhà 5 mẫu 1 vạn 3 nghìn quan, 2 nghìn 6 trăm quan 1 mẫu, mà nhà này 8 mẫu mới bán 1 vạn 6 nghìn quan, 2 nghìn quan 1 mẫu, rẻ hơn rất nhiều.
Hơn nữa nhà kia là nhà dân rất bình thường, một chút thưởng thức cũng không có, mà nhà này như nhà quan, vài cây đại thụ cao ngút trời lâu năm biểu thị vẻ tinh tế của nó.
- Như thế nào?
Phạm Tam Lang cười nói:
- Hoàn cảnh ngoài cũng không tệ lắm! Yên tĩnh mà vẫn có thể náo nhiệt, ta đi qua vào trong nhà hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào ngoài đường.
"Nhà rẻ lại đẹp thế này sao không bán được nhỉ?" Phạm Ninh có chút hoài nghi, sẽ không có gì kỳ quái chứ?