- Vậy thì tốt rồi, ta có thể hưởng thụ miễn thuế.
Phan Tam Lang lập tức rất kinh ngạc:
- Tiểu quan nhân lẽ nào là tiến sĩ?
- Ta đã là tiến sĩ, đồng thời cũng là quan kinh bát phẩm.
Phan Tam Lang lập tức kính nể hắn:
- Ta biết tiểu quan nhân là ai rồi, tiểu quan nhân nhất định là hạng nhất đồng tử Phạm Ninh, ta nói không sai chứ?
Phạm Ninh gật đầu:
- Chính là ta!
- Rất vinh hạnh cống hiến hết sức cho tiểu quan nhân! Con trai ta sủng bái nhất là tiểu quan nhân, nói sau này lớn lên cũng muốn thi đậu hạng nhất khoa Đồng Tử.
Phạm Ninh nghe y nói trong lời nói có ý khác liền hỏi:
- Không biết lệnh lang mấy tuổi rồi?
- Vừa tròn 3 tuổi!
Trên đầu Phạm Ninh lập tức hiện ra ba vạch đen, hắn cười đau khổ hỏi:
- Chúng ta vẫn nên nói chuyện nhà cửa đi! Bây giờ mua nhà 5 mẫu cần bao nhiêu tiền?
Phan Tam Lang lập tức thẳng sống lưng, ho khan, cười một tiếng:
- Đoạn đường không giống nhau, tòa nhà xây dựng trang trí không giống nhau, giá cả cũng rất khác, cái này một lời rất khó nói.
Phạm Ninh cười nói:
- Nói sơ lược đi để trong lòng ta có tính toán, nhà 5 mẫu rốt cuộc cần mười mấy vạn quan hay là mấy nghìn quan, ta hoàn toàn không biết gì cả.
- Haha! Ta nói đơn giản nha, lấy giá trung bình làm ví dụ, nói ngoài thành trước, ngoài thành nhìn cũng náo nhiệt phồn hoa nhưng giá tiền nhà so với nội thành cũng một trời một vực, đất ngoại thành quá nhiều, cung ứng lớn, ngoài ra ngoại thành cũng không an toàn, còn có phân biệt đối xử, quan nhân nói nhà ngài ở ngoại thành người khác nhìn sẽ nhìn ngài bằng ánh mắt khác, đương nhiên hoàng thân quốc thích và trang viên quyền quý ta không nhắc rồi, cái đó không nằm trong phạm vi kinh doanh của ta, nói tóm lại ngoại thành mua nhà 5 mẫu giá cả trong khoảng 3000-5000 quan, cách thành càng xa càng rẻ, cách đường lớn càng xa càng rẻ.
Phạm Ninh chần chừ một chút hỏi:
- Ta có người bạn mua một ngôi nhà 5 mẫu ở Hồng Kiều mất 2000 quan tiền, giá này như thế nào?
Phan Tam Lang cười lạnh một tiếng nói:
- Hồng Kiều giá trung bình nhà 5 mẫu là 3000 quan, chủ nhà là người ngốc sao? Đồng ý bán với giá 2000 quan, chỗ này có chút kì lạ rồi.
- Phan tiên sinh cảm thấy có gì kỳ quái?
- Cái này… Ta không tiện nói.
Phạm Ninh vội vàng nói:
- Người bạn đó và ta cũng quen sơ sơ, Phan tiên sinh cứ nói đừng ngại.
Phan Tam Lang lần này mới chậm rãi nói:
- Thời kỳ Sài thị hậu Chu, Biện Lương chỉ có nội thành, đến thời triều vua Thái Tông mới mở rộng sửa ngoại thành, khu vực Hồng Kiều vốn dĩ là nơi ngoại ô xa xôi, là thời Thái Tông được lợi giao thông sông Biện thuận lợi mới phát triển lên, đoạn đường này quả thật không tệ nhưng người làm nhà đất chúng tôi đều biết, khu vực Hồng Kiều chỉ có thể mua nhà bờ nam, bờ bắc trừ phi là cửa hàng ven đường, nếu dùng làm nơi ở tốt nhất đừng mua.
- Vì sao?
- Tiểu quan mua nhà sợ nhất mua nhà như thế nào?
- Ngươi muốn nói nhà có ma và có mồ mả?
Phan Tam Lang gật đầu:
- Khu vực bờ bắc Hồng Kiều vốn dĩ là nghĩa địa hoang dã nổi tiếng của Biện Lương, sau này mở rộng ngoại thành Hồng Kiều áp sát thành tương đối gần, có giá trị buôn bán liền san bằng mộ, sửa nhà để trấn âm tà, còn ở nơi mộ tập trung nhiều nhất xây dựng một ngôi chùa Thiết Phật, nhà của bạn ngài cách ngôi chùa Thiết Phật bao xa?
Phạm Ninh nói không ra lời một hồi lâu, ngôi nhà Trình Trạch mua ngay bên cạnh chùa Thiết Phật, cậu ta còn dương dương đắc ý nói gần chùa có thể trừ tà, hóa ra là một tòa nhà gần nấm mồ, khó trách mới bán 2000 quan.
Loại đả kích này không thể nhiều lời, Phan Tam Lang liền chuyển hướng đề tài, y cười nói:
- Thực ra mua nhà ngoài thành thật sự không thuận tiện, buổi tối sẽ không hưởng thụ được các tiện nghi trong thành.
- Buổi tối ngài ăn cơm với bằng hữu còn lo lắng cửa thành sẽ đóng hay không, nhỡ may ra không được ngài lại phải tìm nhà trọ trong thành, còn không có cách nào nói với người nhà một tiếng khiến người nhà lo lắng.
- Hơn nữa rất nhiều người không rõ lai lịch không dám vào thành, thông thường đều ở ngoài thành, cũng không an toàn, cho nên từ trước đến nay ta không kiến nghị khách hàng mua nhà ở ngoại thành, thà rằng mua nhỏ một chút đắt một chút cũng phải mua trong thành.
Phạm Ninh gật đầu, hắn cũng thấy Phan Tam Lang nói có đạo lý, cũng không muốn suy xét nhà ngoại thành, lúc này Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện liền vội vàng hỏi:
- Quan viên mua nhà có giới hạn diện tích không?
- Mấy năm trước có cách nói này, ngài nói xem, một người quan cửu phẩm ở nhà lớn 20 mẫu thật sự có chút không hợp lý, nhưng triều đình luôn vẫn không rõ ràng, nghe nói về sau nhà ở quan được sửa sẽ tham chiếu theo quy định lớn nhỏ của nhà quan sau đó có thể sẽ có quy định rõ ràng, nhưng trước mắt không có hạn chế, tuy nhiên thương nhân lại có hạn chế, thương nhân mua nhà không được vượt quá 3 mẫu, kỹ nữ, thợ thủ công không được mua nhà, hạn chế khác cũng chưa có.
Phạm Ninh bỗng nhiên hiểu được vì sao tới thời Tống Huy Tông giá nhà Đông Kinh lại tăng lên trời rồi, kinh thành tụ tập tài nguyên tốt nhất của thiên hạ, hơn nữa bắt đầu đoàn chở đá hoa, Giang Nam giàu có bị đả kích nặng, của cải của thiên hạ đều tập trung ở kinh thành, nhà giàu xu lợi tránh hại tấp nập tới kinh thành mua nhà, giá tiền nhà của kinh thành làm sao có thể không tăng lên?
- Vậy nói về ngoại thành đi! – Phạm Ninh thu hồi suy nghĩ lại hỏi.
- Đúng lúc gần đây có một nhà 5 mẫu muốn bán, chúng ta không ngại đi xem cùng nhau, đi khoảng 200 bước là tới, chúng ta vừa đi vừa nói.
Phạm Ninh lập tức có chút hứng thú, hắn cũng muốn mua một tòa nhà gần Thái học một chút, liền đứng dậy nói:
- Vậy đi xem đi!
Hai người ra khỏi phòng, Phan Tam Lang khóa cửa, Phạm Ninh lại nhìn thấy bức quảng cáo nhà Nam thành chỉ bán 1 vạn 6 nghìn quan tiền, hắn lại có chút động tâm.
Phan Tam Lang cười nói:
- Nhà này bán không tồi, nhưng chủ nhà có một vài điều kiện, trở về ta dẫn quan nhân đi xem.
Phạm Ninh không hỏi lại nhiều, hắn theo Phan Tam Lang ra khỏi trạm môi giới, dọc đường lớn theo cửa Bảo Khang mà đi về phía bắc.
Đi khoảng 100 bước Phan Tam Lang chỉ một ngôi nhà tường cao không xa nói:
- Kia là nhà Nguyên tướng công Đinh Vị chiếm 40 mẫu, ta từng đi vào một lần, bên trong gấm vóc hàng vạn đẹp không tả được, bây giờ đã bị triều đình tịch thu, luôn đóng cửa để trống, đoán chừng sẽ thưởng cho hoàng thân quốc thích nào đó.
Phạm Ninh gật đầu, hắn phát hiện hoàn cảnh của khu vực này cũng không tồi lắm, trên cơ bản đều nhà là bậc trung trở lên, không giống khu vực Cựu Tống Môn, ở đó dân nghèo tập trung rầm rộ.
- Vùng này hình như không thấy nhà tranh vách đất?
Phạm Ninh nói tương đối hàm súc, nhà tranh vách đất chính là tên khác của dân nghèo, Phạm Tam Lang cười nói:
- Khu người nghèo kinh thành có 2 loại, một loại gọi là Lão Biện Lương, thông thường đều là ở trong thành, còn có một loại gọi là Khất Kinh Nhân, chủ yếu là người nghèo, dân lưu lạc và người vùng khác đến kinh thành mưu sinh, thông thường đều ở ngoài thành, bởi vì phòng thuê rẻ mà, trong thành một phòng một tháng thuê 500 văn ngoài thành chỉ 300 văn, giống như nhà gần mồ mả thậm chí chỉ cần thuê 100 văn, bọn họ thu nhập rất thấp, đương nhiên đồng ý ở ngoài thành.