- Thế nào, Đốc học vừa lòng chứ!
Phạm Ninh quay đầu lại, là trưởng kho Phùng Diệt Liêu, thì ra là ông ta an bài cho mình, hắn vội vàng khom lưng hành lễ:
- Khiến chưởng kho hao tâm rồi!
- Đâu có đâu có! Tiện tay thôi mà.
Phùng Diệt Liêu mỉm cười nói:
- Trong kho sách có không ít bàn ghế tủ sách không dùng đến, ta cho người chuyển vài cái qua đây, vài bàn ghế tủ sách này đều có chín phần mười là mới, ta cảm thấy cũng không tệ lắm, còn thiếu cái gì đốc học cứ việc nói với ta.
- Tạm thời chưa nghĩ ra, sau này không thể không làm phiền chưởng kho Phùng.
- Cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm nhất định dốc hết sức.
Mấy thứ này không cần Phùng Diệt Liêu tiêu phí 1 văn tiền nào, còn được tình người, trong lòng Phùng Diệt Liêu rất là vui, đương nhiên đây cũng là phải nhìn người, người đến là Phạm Ninh ông ta mới tận tâm tận lực như thế, nếu là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì đến, bạn thử bảo ông ta tiện tay làm thử xem?
- Một, hai tháng sau khoa cử đều là thời khắc nhẹ nhàng nhất của Quốc Tử Giám, nếu trong nhà đốc học có việc gì có thể không cần đến.
Phùng Diệt Liêu rất khéo hiểu lòng người, hôm qua Phạm Ninh không đến ông ta liền biết mấy ngày nay Phạm Ninh nhất định rất bận.
Phạm Ninh cười cười:
- Không sao cả, ít nhất buổi sáng ta sẽ đến một chút, có chuyện gì nói sau.
- Như vậy là tốt nhất, đốc học bận thì ta không quấy rối nữa.
Phùng Diệt Liêu cáo từ rồi đi, Phạm Ninh quay về chỗ của mình ngồi xuống, cảm thụ không khí phòng làm việc một chút, đáng tiếc bây giờ không có công sự cho hắn xử lý.
Hắn lại tùy tay cầm chén trà, hôm nay hắn còn quên việc mang theo cái chén, hắn phát hiện cái chén trà mới này tuy rằng là sứ dân diêu nhưng mặt men sứ và gốm sứ đều rất tinh xảo, bên trên vẽ một con cá nô đùa trên lá sen cũng không tồi.
Lúc này trà đồng mang một bình trà nóng xuất hiện ở cửa, khom lưng hỏi:
- Quan nhân cần rót trà không?
Hắn đặt chén trà lên bàn, trà đồng rót đầy một chén trà nóng nói:
- Đây là chén trà kho sách đãi khách, năm ngoái mua mua mà vẫn chưa từng mở ra, ngày hôm qua ta đã bóc vỏ đó.
- Cảm ơn ngươi, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên là Tăng Tiểu Ất, là người kinh thành, sở trường pha trà, quan nhân nếu tự mình mang trà đến ta có thể làm thay.
- Đa tạ, qua 2 ngày nữa ta sẽ mang trà đến.
Phạm Ninh dừng một chút lại hỏi:
- Gần đây có trạm môi giới không?
- Đương nhiên có! Ở trên đường lớn, ngay cửa chính đi 50-60 bước thì nhìn thấy, gọi là trạm giao dịch Kinh Học, là nhà môi giới lớn nhất thành Nam.
- Ta biết rồi!
Phạm Ninh tiện tay lấy ra nén bạc nặng chừng hai quan đưa cho gã:
- Đây là một chút tâm ý, cảm tạ ngươi chuẩn bị chén trà, cầm đi mua đôi giày nhé.
- Cảm ơn đốc học!
Tăng Tiểu Ất vô cùng vui vẻ nhận hào bạc, đây chính là 200 văn tiền đó! Quan viên thư khố còn không thấy ai hào phòng như vậy.
Gã cảm thấy còn phải báo đáp Phạm Ninh một chút liền nói:
- Bên này còn có 2 chén trà giống nhau đều chưa từng dùng đến, ta đi qua lấy cho đốc học tiếp khách.
- Như vậy không tốt lắm!
- Không sao, chưởng kho Phùng đem ghế và bàn trà của ông ấy tiếp khách cho đốc học rồi, ai còn dám nói luyên thuyên.
Phạm Ninh chỉ cảm thấy đau đầu, Phùng Diệt Liêu tận tụy như vậy, chỉ sợ là có việc gì muốn cầu cạnh mình.
Khi Phạm Ninh ở trấn Mộc Đổ tìm nơi mở y quán cho cha đã từng quen biết người môi giới, trạm môi giới là người đại lý tập trung trung gian các loại cùng nhau, nó đóng một vai trò quan trọng trong cầu nối giữa nền kinh tế và đời sống nhân dân của Đại Tống.
Phạm Ninh từ Quốc Tử Giám ra ngoài, không xa liếc mắt nhìn thấy nhà môi giới Kinh Học theo lời trà đồng nói, là một viện to, xung quanh là hành lang, trong hành lang là từng gian cửa hàng của người môi giới, khoảng hơn 40-50 nhà.
Lúc buổi sáng chính là thời khắc khách tương đối đông, khách hàng trong trạm môi giới qua lại không ngớt, dòng người cùng với tiếng ồn khiến trong trạm môi giới vô cùng náo nhiệt.
Khi Phạm Ninh có chút do dự, một người gác cửa tiến lên hỏi:
- Quan nhân muốn tìm người môi giới loại nào?
- Người môi giới nhà cửa ở chỗ nào?
Đứa bé gác cửa hướng phía trước chỉ:
- Chính là đối diện, 7 cửa hàng người môi giới đó đều là người môi giới nhà cửa.
- Đa tạ!
Phạm Ninh lập tức đi qua viện lớn đến trước mấy tiệm người môi giới ở chính diện, quả nhiên là người môi giới nhà đất, bên ngoài treo đầy biển, trên biển viết tin tức các loại phòng ốc bán nhà thuê nhà đều có, cực kỳ giống môi giới nhà của đời sau.
Phạm Ninh dừng bước trước một quảng cáo của một người cao, bên trên dán một trang giấy trắng rất to, trên giấy dùng mực thô viết một thông tin bất động sản, chủ nhà cần tiền gấp, ngôi nhà ở thành Nam giá bán 1 vạn 5 nghìn quan, quảng cáo này có chút hấp dẫn Phạm Ninh.
- Tiểu quan nhân có hứng thú sao?
Phía sau truyền đến một giọng nói ôn hòa.
Phạm Ninh nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng đứng sau lưng khoảng 30 tuổi, dáng người không cao, dường như so với mình còn thấp hơn một chút, vẻ mặt hiền lành mỉm cười nhìn mình.
Phạm Ninh khẽ khom người:
- Các hạ cũng là người môi giới?
Nam tử gật đầu chỉ cửa hàng bên cạnh cười nói:
- Đây là cửa hàng nhỏ của ta, bất luận tiểu quan là thuê nhà hay mua nhà ta đều nguyện ý cống hiến sức lực.
Phạm Ninh thấy y nói chuyện rất khách khí, không vì mình là thiếu niên mà coi khinh, trong lòng không khỏi đối với y có chút thiện cảm liền gật đầu nói:
- Ta muốn mua nhà.
- Mời đến đây ngồi đi! Ta tham khảo cho tiểu quan nhân, không lấy một xu.
- Vậy phiền các hạ rồi!
Phạm Ninh đi theo nam tử vào phòng ngồi xuống, hắn đánh giá phòng một chút, phòng không to cũng khoảng 10 mét vuông, bên trong là một cái bàn, sau lưng là một cái tủ bằng gỗ cây liễu chất đầy các loại hồ sơ, bên cạnh để 3 cái ghế bành và một cái bàn trà dùng khi nói chuyện với khách.
Nam tử vừa mới pha một bình trà liền đưa cho Phạm Ninh một chén, cười giới thiệu:
- Ta họ Phan, là người kinh thành gốc, bạn bè rất đông, làm nghề này sắp được 10 năm rồi, danh dự vô cùng tốt, tiểu quan nhân có thể nghe ngóng một chút, Phan Tam Lang môi giới Kinh Học chính là ta.
Phạm Ninh nhấp một hớp trà nóng cười nói:
- Ta đang suy nghĩ mua một ngôi nhà khoảng 5 mẫu, nói thực ra ta vừa đến kinh thành không lâu, giá cả thị trường không rõ, quy củ thì không hiểu, phiền Phan tiên sinh giới thiệu cho ta một chút.
Phan Tam Lang gật đầu cười:
- Quý tính của tiểu quan nhân? Trước mắt hộ tịch ở đâu?
- Ta họ Phạm người phủ Bình Giang, mua nhà có liên quan đến hộ tịch sao? – Phạm Ninh nghi hoặc hỏi.
- Liên quan không lớn nhưng có ảnh hưởng về thuế môi giới, hộ tịch người bản địa thuế môi giới 3 phần, hộ tịch vùng khác thuế môi giới 5 phần, đương nhiên cũng có rất nhiều ưu đãi. Nếu như là quan kinh và quan triều lần đầu tiên mua nhà, thuế môi giới có thể miễn trừ, triều đình đương nhiên đối với người nhà mình rất khoan dung, nếu như thi đỗ tiến sĩ lần đầu tiên mua nhà cũng có thể miễn thuế môi giới.