Tiểu Đông giật mình, vị tiểu quan nhân này đã là tiến sĩ lão gia, phụ thân nói bọn họ là Văn Khúc Tinh hạ phàm, người đọc sách là lợi hại nhất, trong lòng cô ấy đột nhiên tràn đầy kính nể Phạm Ninh.
- Tiểu quan nhân có yêu cầu đặc thù gì có thể nói với tiểu tỳ.
Trong lòng Phạm Ninh buồn cười, yêu cầu đặc thù ở đời sau có thể là một ý khác, hắn chỉ phòng sách nói với cô ấy:
- Nhà này nơi nào ngươi cũng có thể đi, phòng ngủ của ta cũng phiền ngươi giúp ta thu dọn, nhưng phòng sách không được, không có lệnh của ta, sau này ngươi không được vào phòng sách của ta.
- Ta biết rồi, Chu gia cũng có quy định này, phòng sách của chủ nhân thì không được vào.
Phạm Ninh gật đầu, nha đầu nhà giàu chính là hiểu quy củ, tương đối đỡ lo, hắn lại tiếp tục nói:
- Ta ở đây không cần ngươi nấu cơm, ngươi phụ trách thu dọn phòng, giặt quần áo, nấu nước, pha trà, ra ngoài mua cơm mua đồ dùng… cho ta, chi phí ăn mặc do ta phụ trách, đương nhiên sẽ có phòng riêng, đúng rồi, ta hay ngủ quên, buổi sáng mỗi ngày ngươi gọi ta dậy, chuyện khác ta tạm thời chưa nghĩ ra, ngươi có điều gì muốn hỏi không?
Tiểu Đông do dự một chút nói:
- Nếu như tiểu quan nhân không có nhà, ta có thể đến Chu phủ thăm cha mẹ không?
- Đương nhiên có thể, bình thường buổi trưa ta không trở về, phần lớn là đi sớm về muộn, nhưng mà tốt nhất buổi chiều ngươi trở về sớm một chút.
- Tiểu tỳ nhớ rồi.
Lúc này Phạm Ninh lại nhớ ra một việc, hỏi cô ấy:
- Tiền công của ngươi quy định như thế nào?
- Tiền công của ta là Chu gia trả, tiểu quan nhân không cần lo.
- Vậy không được, tiền công của ngươi một tháng là bao nhiêu?
- Hồi bẩm tiểu quan nhân, tiểu tỳ ở Chu gia vốn dĩ được tiền công bậc 9, lần này đến chỗ tiểu quan nhân thăng làm bậc 5, mỗi ngày 120 văn tiền, so với mẹ của ta công cao hơn hai bậc, bằng với ca ca của ta rồi.
Phạm Ninh cũng giật mình, mỗi tháng tiền công là 3 quan 600 văn, còn có chi phí ăn mặc, một tháng ít nhất phải 5 quan tiền, tương đương ba tháng lương của mình, khó trách nhà bình thường mời không nổi nha hoàn, thôi đi, tiền công này vẫn để cho Chu gia phụ trách đi vậy.
Thật ra Phạm Ninh không biết kinh thành mời nha hoàn cũng có thể rất rẻ, rất nhiều người nhà trung đẳng mời nha hoàn đều là từ quê mời đến, tuyệt sẽ không mời nha hoàn của phủ Khai Phong, nha hoàn của phủ Khai Phong rẻ nhất cũng 80 văn tiền, thậm chí nha đầu trong vùng của kinh thành còn đắt hơn.
Mà nha hoàn ở quê mỗi ngày nhiều nhất 50 văn, nhà keo kiệt thậm chí 30-40 văn cũng có, chi phí ăn mặc cũng không có nhiều tiền, chỉ là vì Chu gia tài lực hùng hậu cho nên tiền công tương đối cao.
Phạm Ninh cười nói:
- Chu gia có quy định của Chu gia, ta không phá hỏng nữa, ngoài ra mỗi tháng ta cho ngươi 1 quan tiền làm tiền tiêu vặt của ngươi.
Tiểu Đông mừng rỡ trong lòng, tiền của cô ấy bị cha mẹ lấy đi, trước nay trên người đều không có đồng nào, không ngờ mình đến đây lại còn có tiền tiêu vặt, vào lúc này cô ấy bắt đầu thấy mình đến đây là may mắn.
Tiểu Đông vội vàng thi lễ vạn phúc:
- Đa tạ tiểu quan nhân.
Phạm Ninh từ trong thùng lấy 10 quan tiền để trên bàn nói với cô ta:
- Một quan tiền là tiền tiêu vặt của ngươi tháng này, còn 9 quan tiền khác là chi tiêu hàng ngày bao gồm tiền mua nước, tiền dọn dẹp nhà vệ sinh, tiền cơm, tiền củi lửa vv... ngươi cứ để dùng, không đủ hỏi ta, ngươi không cần tiết kiệm giúp ta đâu, ta vẫn gánh vác được.
Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:
- Ngươi biết mua nước ở đâu không?
Tiểu Đông gật đầu:
- Khi nô tì mua cơm sáng ở đường lớn, đoạn đối diện nhà có cửa hàng tạp hóa Đoàn gia đặt nước và đặt bồn cầu đều tìm nhà họ, cái khác ta không biết nhưng ta có thể đi hỏi.
Phạm Ninh thấy cô ấy khá thông minh, trong lòng cũng tương đối hài lòng, hắn nhìn thời gian đã không sớm liền đứng lên nói:
- Ta phải đi rồi, hôm nay ngươi thu dọn một chút, cái gì cần giặt giũ phơi nắng gì thì làm, việc vặt làm xong hết đi, buổi trưa tự mình đi ăn cơm, buổi tối nếu như ta về muộn ngươi cũng có thể tự đi ăn.
- Tiểu quan nhân, tiền ăn cơm của ta định là bao nhiêu?
Phạm Ninh chau mày:
- Ở Chu gia là bao nhiêu?
- Chu gia có đầu bếp, thông thường không ăn ở ngoài, nhưng mà phụ thân ta ra ngoài làm việc một ngày được cho 80 văn tiền, tiểu quản gia ra ngoài được cho 100 văn tiền, đại quản gia ta không biết.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Ngươi cũng tính là tiểu quản gia của ta rồi, ta theo quy củ của tiểu quản gia cho ngươi 100 văn, ngươi tự mình sắp xếp, nhưng ta phải nói với ngươi, ở phương diện ăn uống đừng có tiết kiệm, nếu không ngươi mặt mày xanh xao vàng vọt Chu gia sẽ nói ta làm người keo kiệt.
Tiểu Đông trong lòng cảm động, nắm vạt áo nói nhỏ:
- Ta biết rồi!
Phạm Ninh sắp xếp xong liền rời khỏi chỗ ở, vội đến Quốc Tử Giám.
Quan viên ở kinh thành chia làm hai loại là quan kinh và quan triều, quan kinh chủ yếu quan cấp thấp là thất phẩm trở xuống, mà quan triều đương nhiên là chỉ quan viên triều đình thất phẩm trở lên, bọn họ vì có tư cách lên triều mà được gọi là quan triều.
Ở kinh thành làm quan triều là một việc rất khổ, sau canh 5 phải dậy rồi, trời chưa sáng phải rời khỏi nhà đi lên triều, chỉ cần không phải ngày nghỉ hầu như mỗi ngày đều như thế.
Mà quan kinh thì tốt hơn nhiều, bọn họ không cần lên triều, có thể ngủ thêm một chút, chỉ cần bảo đảm giờ Thìn xuất hiện trên chỗ ngồi là được, giờ Thìn chính là 8 giờ sáng.
Tuy nhiên quy định là quy định nhưng trên thực tế không có nhẹ nhàng như vậy, cấp trên chưa sáng đã ra khỏi cửa cực khổ lên triều, người làm cấp dưới lại đang nằm ngủ trong chăn, cấp trên nào có thể cho phép chứ?
Cho nên phần lớn quan kinh đều sẽ đến chỗ ngồi trước nửa canh giờ, khoảng 7h xuất hiện ở chỗ ngồi, cho dù giả vờ cũng phải khiến mình bận rộn lên, nhỡ may ngày nào đó cấp trên hạ triều trước lại phát hiện 4 thuộc hạ đang tụ tập cùng nhau đánh bài, thế còn chịu được sao?
Những quy tắc ngầm này của quan trường Phạm Ninh không hiểu, cũng không có ai nói cho hắn biết, giờ Thìn hắn đã vào kho sách nhưng mà nơi hắn đi làm cách xa Quốc Tử Giám, lại là ra vào từ cửa tây Thái học, cũng không có lãnh đạo nào có hứng đi điều tra hắn.
Phạm Ninh đi vào quan phòng mình, lại không ngờ phát hiện trong quan phòng không ít đồ vật, đầu tiên hai cái ghế bành dài và một cái bàn uống trà nhỏ, biểu thị hắn có thể tiếp khách ở đây, tiếp theo là một cái tủ quần áo, hắn để hai triều phục và mũ quan đều nhét vào được trong cái tủ này.
Thật ra nhờ ba giá sách dựa sát mặt tường bốn phía này, hắn có thể mượn mấy trăm quyển sách để lên giá từ từ xem.
Ngoài ra hắn phát hiện trên bàn còn thêm một cái giỏ, bên trong để một bộ văn phòng tứ bảo hoàn toàn mới, bên cạnh còn có một bộ chén dân gian thượng đẳng đã rửa sạch sẽ.
Là ai sắp xếp?
Lúc này phía sau hắn truyền đến một tiếng cười sảng khoái: