Nghĩ tới nghĩ lui chính là tên chưởng quầy trước mắt không nói bối cảnh của đối phương với mình, hoàn toàn là trách nhiệm của hắn ta.
Nghĩ đến đây Trương Nghiêu Thừa oán hận, trừng mắt hung tợn nhìn chưởng quỹ Dương:
- Chuyện này liền dừng lại ở đây, nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, trong hai ngày nếu không bán ra được 10 miếng đá Điền Hoàng thì ngươi thu dọn đồ đạc cút khỏi cửa hàng cho ta đi.
"Loảng xoảng"
Trong viện truyền đến tiếng vang giòn lập tức khiến Phạm Ninh đang trong giấc ngủ say bừng tỉnh, hắn mơ màng mở hai mắt, trời vừa tờ mờ sáng, là ai làm đổ vỡ trong viện? Lẽ nào là đưa đồ ăn sáng đến rồi, không phải mình không đặt sao? Hay là một con mèo hoang quấy rối?
Phạm Ninh chợt nhớ ra một chuyện liền vội ngồi dậy, hắn vừa mới nghĩ ra trong viện mình còn một tiểu cô nương ở, mình lại quên khuấy mất.
Phạm Ninh mặc nhanh quần áo xong mở cửa đi vào trong sân, chỉ thấy tiểu cô nương đang ngồi xử lý một cái bình vỡ vụn trên mặt đất, đây là cái bình to dùng mua nước bên ngoài, mỗi phòng có một bình.
Tiểu Đông thấy Phạm Ninh đi ra, vội vàng đứng lên cúi đầu nhận sai:
- Nô tì không cẩn thận.
- Không sao! – Cái bình loại này còn có vài cái, sao ngươi dậy sớm vậy?
- Nô tì đã dậy một lúc rồi. Mỗi ngày đều như vậy trời chưa sáng phải dậy sớm nấu nước.
Phạm Ninh lúc này mới phát hiện trong viện đã có một cái bếp lò, bên trên đang đun nước, hơi nước lập tức bốc lên nghi ngút, trong chậu cạnh giếng nước đều là bát đũa và cốc nước rửa rồi.
- Ta muốn pha trà cho quan nhân nhưng không tìm thấy trà ở đâu?
Phạm Ninh quay đầu lại, từ trong thư phòng lấy hộp trà của mình cười hỏi:
- Ngươi còn biết pha trà?
Tiểu Đông gật đầu:
- Ta biết pha trà nhưng không biết điểm trà!
Phạm Ninh nghĩ một chút liền đem hộp trà để ở trên bàn trong viện, lấy 200 văn tiền đưa cho nàng ta nói:
- Chất nước giếng này không tốt, hôm nay đừng pha trà, ngươi đi mua một bình trà ở bên ngoài, mua 2 phần ăn sáng, quay về ta dặn dò ngươi một số việc.
Trong lòng tiểu Đông dấy lên một tia hy vọng, rụt rè hỏi:
- Tiểu quan nhân không bắt ta quay về nữa?
- Ngươi tạm thời ở lại đi! Lát nữa ta hỏi tiểu chủ nhân nhà ngươi rồi nói sau.
Phạm Ninh tối qua cũng suy nghĩ việc này, dù sao Chu Bội là có ý tốt, lập tức đuổi nhà hoàn này về rõ ràng sẽ làm nàng tức giận, không cần vì chuyện này mà đắc tội với nàng ấy.
Tiểu Đông lập tức thở ra nhẹ nhàng, ít nhất hôm nay không phải quay về, tuy rằng nàng ta không muốn rời xa Chu gia nhưng nàng ta càng sợ tiểu quan nhân này đuổi mình về hơn, vậy nàng ta thật sự sẽ bị người trong phủ Chu gia cười nhạo mất.
- Ta phải đi mua đồ ăn sáng và trà đây.
Nàng ta nhận tiền, cầm hộp đồ ăn và ấm trà nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Phạm Ninh dùng nước nóng rửa mặt, lại đội khăn đội đầu lên, lúc này tiểu Đông mang theo 1 ấm trà và hộp đựng đồ ăn trở về.
Nàng bưng đồ ăn sáng và trà vào nhà cho Phạm Ninh, cười nói:
- Tiểu quan nhân, ở đây mua đồ rất tiện lợi, bên ngoài cái gì cũng có.
- Ngồi xuống cùng ăn đi!
- Nô tì, nô tì trở về phòng ăn.
Tiểu Đông cầm 2 cái bánh bao liền chạy về phòng.
Phạm Ninh lắc đầu, liền ngồi xuống rót cho mình một chén trà nóng, bắt đầu ăn sáng.
Đồ ăn sáng không tồi, một bánh bao thịt tươi, 1 bát cháo thịt, đồ ăn sáng của cửa hàng Tiểu Vương Ký, Phạm Ninh từng nếm qua, tương đối sạch sẽ, mùi vị cũng không tồi, tiểu nha đầu này cũng khéo mua đó.
Ngoại trừ đồ ăn sáng và trà, còn dư 150 văn tiền cũng để trên bàn.
Hôm nay Phạm Ninh dự định đi Quốc Tử Giám xem một chút, dù sao hôm qua đã không đi rồi, tuy rằng ngày mai mới là chính thức nhận chức nhưng ít nhất phải đi nói một tiếng.
Sau đó hắn tính đi xem nhà, hắn phát hiện có hai vạn bốn nghìn lượng bạc có thể mua một tòa nhà không tồi.
Phạm Ninh vốn dĩ còn muốn theo Chu Nguyên Phong giao dịch giao dẫn một chuyến nhưng phát hiện thị trường giao dẫn thật sự bị nhà giàu khống chế, hứng thú của hắn cũng không còn.
Phạm Ninh lo lắng bản thân sau khi nếm được lợi ích liền không ngăn được ham muốn phát tài, cắm đầu vào, sợ rằng cái quần cộc cuối cùng cũng tụt mất, cơ hội phát tài có rất nhiều, không nhất thiết phải đặt vào lĩnh vực không phải sở trường của mình.
Ăn sáng xong tiểu Đông rụt rè đi tới:
- Tiểu quan nhân còn có gì dặn dò?
Phạm Ninh lúc này mới nhìn kỹ nàng ta một chút, chỉ có thể nói nàng ta nhìn rất bình thường, làn da không trắng cũng không đen, mắt không to cũng không nhỏ, chỉ là thoạt nhìn thấy khá thuận mắt, miễn cưỡng coi là thanh tú, tiểu cô nương mà dáng người tương đối mềm mại đều có thể gọi là thanh tú.
Đoán chừng Chu Bội cũng sẽ không tìm tiểu cô nương xinh đẹp đến hầu hạ mình, đối với tướng mạo của tiểu nha đầu này Phạm Ninh cũng không phải rất để ý, chỉ cần chịu khó làm được việc là được.
- Ngươi họ gì? Người ở đâu? Cha mẹ ở đâu?
Vài điều cơ bản này Phạm Ninh vẫn muốn hiểu rõ một chút.
- Hồi tiểu quan nhân, ta họ Kim, Tiểu Đông là tên húy của ta, nhà ta là người huyện Trung Mưu phủ Khai Phong, cha mẹ đều làm việc ở Chu gia, cha là người làm vườn mẹ là đầu bếp nữ, ta còn có một anh trai làm đầu bếp ở quán rượu Chu Thị.
Phạm Ninh gật đầu, đây là người làm nhiều thế hệ điển hình rồi, mấy đời đều ở một gia đình giàu có làm việc ở Đại Tống, tình huống này rất nhiều, tuy rằng trên pháp luật là dân thường, cùng với Chu gia chỉ là quan hệ thuê mướn nhưng trên thực tế bọn họ ký giao ước lâu dài, mấy đời người đều dựa vào nhà giàu mà sinh sống.
Đương nhiên so với bán mình làm nô lệ ở triều Đường, tình trạng người làm của Đại Tống lại tốt hơn nhiều, ít nhất người thân được tự do, chủ nhà không ngược đãi người làm, con gái nếu như bị chủ nhà xâm phạm có thể báo quan, khi hợp đồng lao động hết hạn con gái có thể thuận lợi xuất giá.
Loại tư tưởng dân thường này đã xâm nhập vào trong xương cốt dân chúng, coi như là người làm thuê từ công việc thấp hèn cũng không thấy mình là nô lệ, chỉ là công việc của bọn họ.
Điểm này trên người tiểu Đông cũng biểu hiện tương đối rõ ràng, sau khi Chu Bội được sự đồng ý của bố mẹ cô ấy mới để cô ấy đến hầu hạ Phạm Ninh, tiền công của cô ấy cũng do đó mỗi ngày 80 quan tăng lên 120 quan, đây là tiêu chuẩn tiền công trong Chu phủ của nha hoàn lớn, đương nhiên tiền công của cô ấy đều thuộc về cha mẹ, giữ cho anh trai của cô ấy cưới vợ.
- Tình hình của ta ngươi biết được bao nhiêu? – Phạm Ninh hỏi.
Tiểu Đông lắc đầu, cô ấy đối với tình hình của Phạm Ninh hoàn toàn không biết gì cả, trước đó cô ấy còn cho rằng là tới hầu hạ một nam nhân vô cùng hung ác, nhưng khi cô ấy phát hiện đối phương chỉ là một thiếu niên nhã nhặn chỉ 13-14 tuổi, lập tức khiến cô ấy an tâm nhiều hơn.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Ta họ Phạm, với Chu lão gia là đồng hương, là tiến sĩ khoa Đồng Tử năm nay, bây giờ làm quan ở Quốc Tử Giám, sau này ngươi gọi ta tiểu quan nhân là được rồi, phòng bên kia ngươi vẫn tiếp tục ở nhưng mà khoảng chừng 1-2 tháng ta sẽ chuyển nhà, đương nhiên vẫn ở kinh thành, chỉ là đổi chỗ khác.