- Nhưng thuyền lớn này của Tào gia lại làm sao mà ngồi được đây?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Lẽ nào Tào gia không có vụ buôn bán nào có thể hợp tác sao?
Chu Nguyên Phong lập tức tỉnh ngộ, mình có môt miếng đất ở trên đường Phan Lầu, Tào lầu một lòng muốn có chỗ đứng ở đường Phan Lầu, vài lần đến tìm mình muốn mua lại mảnh đất kia, mà Tào Lầu chẳng phải là tài sản quan trọng nhất của Tào gia sao?
- Ta biết rồi, ta có thể tiến hành hợp tác với Tào gia.
Phạm Ninh cười nói:
- Chuyện này phải đi đôi với nhau, cháu có thể từ một mặt khác thay lão gia tử gõ trống.
Chu Nguyên Phong mừng rỡ:
- Cháu còn có đường vòng?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Người đứng thứ bảy của khoa Đồng Tử - Tào Thơ chính là cháu ruột của Tào Tông, cậu ấy và bạn của cháu Tô Lượng ở cùng nhau.
Ý của Phạm Ninh rất rõ, hắn muốn cùng Chu Nguyên Phong đầu tư chính trị, đặt cược vào Triệu Tông Thực này.
Ngay lúc Phạm Ninh và Chu Nguyên Phong nói chuyện, Chu Bội lại bất ngờ yên tĩnh, không nói một lời.
Sáng ngày kế tiếp Phạm Ninh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc:
- Tiểu quan nhân, dậy thôi!
Đây là nha hoàn tiểu Đông bắt đầu thực hiện chức năng làm đồng hồ báo thức của cô ấy, nghe tâm tình của cô ấy cũng không tồi, có lẽ là liên quan đến buổi nói chuyện tối qua, Chu Bội cổ vũ cô ấy.
- Biết rồi, ta lập tức dậy đây.
Phạm Ninh lười biếng ngồi dậy, lại ngáp một cái dài, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.
- Tiểu Đông, bây giờ là giờ nào rồi?
- Vừa tới giờ Thìn, bên ngoài trống báo giờ vừa mới gõ.
Cửa thành Biện Lương ban ngày đều có tiếng gõ báo giờ, buổi tối thì đánh canh mõ, tuy rằng triều đình thời trước phát minh đồng hồ hoa sen tương đối chính xác nhưng dù sao sử dụng vẫn không tiện, nhà bình thường không chịu nổi cho nên quan phủ có cách làm gõ trống đúng giờ, cách nhau 1 canh giờ nhắc nhở dân chúng thời gian.
Giờ thìn là 7h sáng mà chính Thìn là 8h sáng, vì Quốc Tử Giám không ở bên trong hoàng thành, đối với quan cấp trung và cấp thấp tương đối khoan dung.
Nếu giáo thụ không phải vội lên triều hoặc có tiết sớm, quan viên thông thường giờ chính Thìn đến quan phòng cũng không tính đến muộn. Đây cũng coi là một phúc lợi của nha môn Thanh Thủy. Quốc tử Giám không có mối quan hệ nào với lợi ích và quyền lực, vì vậy không có quan viên nào nhìn chăm chú vào những chi tiết nhỏ của bọn họ.
Phạm Ninh mặc xong quần áo đi ra, tiểu Đông cười hihi nói:
- Nước rửa mặt đã được rồi, nhân lúc còn nóng mau rửa mặt đi ạ, sau đó ăn sáng uống trà.
- Cảm ơn!
Có một nha hoàn thật tốt, ngay nước rửa mặt cũng lấy cho mình rồi, còn là nước ấm.
Cơm của hắn thường đặt ở trong phòng của Tô Lượng trước kia, dù sao bây giờ không có người ở mà.
Phạm Ninh chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh lò bếp có một đống than nắm khiến hắn không khỏi ngẩn người, liền vội hỏi:
- Than nắm này là mua ở đâu?
- Ở bên ngoài, bây giờ đều dùng loại than đá này, rất tiện, cũng dễ châm lửa.
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bản thân hắn dạy ông già kia vào mùa đông, không ngờ kỹ thuật than nắm nhanh như vậy đã truyền ra rồi, cũng không biết ông già kia trước khi truyền bá có kiếm được một khoản tiền không?
Hắn nhặt một cục than nắm lên nhìn kỹ, được làm rất tinh xảo hiển nhiên dùng khuôn đúc, hơn nữa ở giữa có mấy lỗ nhỏ. Phạm Ninh lại đặt vào mũi ngửi, mùi lưu huỳnh gay mũi, không ngờ lưu huỳnh được thêm vào để đánh lửa, chi phí này cũng tốn kha khá rồi.
- Than đá này bao nhiêu tiền một cục?
- Ba văn tiền một cục, mua 100 cục được tặng 10 cục.
Phạm Ninh lắc đầu bỏ than nắm xuống, hắn cũng không trông vào ông già kia có thể dựa vào cái này phát tài, làm than nắm quá dễ, chỉ nhìn là có thể nghĩ ra, hắn chỉ hy vọng ông già kia có thể kiếm được nhiều tiền hơn trước khi có người khác học được.
Rửa mặt xong lại ăn sáng, hắn vừa mới thay bộ quần áo định xuất phát, bỗng nhiên cửa két két được đẩy ra, Chu Bội đi nhanh đến.
Phạm Ninh ngạc nhiên:
- Sao giờ này muội đã tới rồi?
Chu Bội lườm hắn một cái:
- Không phải nói hôm nay phải đi xem nhà sao?
Phạm Ninh vỗ trán mạnh một cái, hắn lại quên chuyện này, hôm nay Dương gia có lẽ sẽ có câu trả lời rồi, phải đi xem sao.
Lúc này tiểu Đông lấy lòng hỏi han:
- Cô nương có ăn sáng không? Có bánh bao và cháo đậu đỏ.
Chu Bội cười nói:
- Vội tới còn chưa ăn, cho ta một cái bánh bao, một bát cháo đậu đỏ.
- Cô nương ngồi tạm, lập tức mang tới cho người.
Tiểu Đông chạy hết sức tới hầu hạ Chu Bội, Chu Bội mới là chủ nhân của cô ấy, cô ấy đương nhiên phải lấy lòng gấp đôi.
Chu Bội cắn một miếng bánh bao nhỏ, nàng nói:
- Ngươi ra ngoài nói với Kiếm tỷ và phu xe một tiếng, để bọn họ đi ăn sáng, ta nghỉ ngơi một chút rồi đi ra.
- Vâng ạ!
Tiểu Đông chạy vội ra ngoài.
Phạm Ninh thấy nàng ăn thong thả, có chút không vừa lòng nói:
- Nếu huynh còn không đi thì hôm nay sẽ bị muộn rồi.
Chu Bội cười cười một tiếng:
- Còn biết giả vờ cơ, muội hỏi riêng cha muội rồi, danh sách quan viên chấm công của cha không có tên của huynh.
- Sao được chứ, ta là quan kinh bát phẩm, sao có thể không có tên của ta? Phạm Ninh giật mình nói.
- Huynh thật sự không biết?
Chu Bội nhìn Phạm Ninh không giống như đang giả bộ, nàng cũng thấy có chút kỳ lạ.
Phạm Ninh lắc đầu:
– Không ai nói với ta.
- Cha nói là ý của Quan gia ba năm này không tiến hành sát hạch với huynh để huynh an tâm đọc sách, cho nên huynh đi Quốc Tử Giám hay không, đối với huynh sẽ không có chút ảnh hưởng gì.
Phạm Ninh lập tức chán nản, tuy rằng không sát hạch khiến cho mình thêm tự do, nhưng có nghĩa là 3 năm này mình không có cơ hội thăng tiến.
Chu Bội hiểu lòng người, nàng nhìn ra sự chán nản trong mắt Phạm Ninh liền dịu dàng an ủi hắn:
- Cha ta còn nói không phải quan viên trung cấp thấp nào cũng phải qua bọn họ sát hạch mới có thể thăng quan, có nhiều tình huống đặc biệt, ví dụ có tướng công ra sức đề cử hoặc là được Quan gia ưu ái, những việc này không cần xem khảo hạch, nói thăng cấp là thăng cấp thôi, cho nên muội thấy Quan gia đã nhìn trúng huynh thì thăng cấp đó khẳng định là tình huống đặt biệt, huynh không cần để ý việc sát hạch.
Lời động viên của Chu Bội khiến tâm tình của Phạm Ninh tốt hơn, nghĩ lại cũng là như thế, nếu Quan gia đặc biệt sắp xếp cho mình, vậy thăng cấp cho mình có lẽ quan hệ với Lại Bộ không lớn.
Nghĩ thông suốt điểm nay, Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Ăn sáng xong chúng ta trực tiếp đi xem nhà đi.
Sau nửa giờ, Phạm Ninh ngồi xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa lớn trạm môi giới Kinh Học, Phạm Ninh xuống xe ngựa trước, xoay người đưa tay về phía Chu Bội, nàng vịn vào cánh tay hắn chầm chậm xuống xe ngựa.
Kiếm Mai Tử ở phía sau âm thầm bĩu môi, lúc ở trong phủ luyện võ, đài cao một trượng cũng có thể ung dung nhảy xuống, lúc này độ cao vẻn vẹn chỉ có hai thước còn phải người đỡ.
- Chính là chỗ này sao?
Chu Bội nhìn phía trên bảng.