- Hóa ra nơi này chẳng qua là nha hành (trạm môi giới nhà cửa).
- Huynh cùng người môi giới đã ký kết hiệp ước ủy thác, trước tiên phải tìm người môi giới.
- Vậy huynh đi đi! Muội không vào đâu.
Chu Bội thấy dòng người môi giới đông đúc bên trong, thanh âm tương đối ồn ào, không muốn đi vào, nàng lại dặn dò Phạm Ninh.
- Đừng quyết định ngay, để cho muội giúp muội nhìn qua nhà mới quyết định, tránh cho cuối cùng lại bị lừa gạt!
Chu Bội bây giờ rất biết nói chuyện, nàng tuyệt đối không đề cập tới việc nhà phải nàng thích mới được, mà lấy thân phận bằng hữu đến giúp đỡ Phạm Ninh, dĩ nhiên nếu như nàng không vừa ý, nàng sẽ có một ngàn lý do thuyết phục Phạm Ninh không mua.
Phạm Ninh trả lời một tiếng, đi nhanh vào nha nhân hành*, vừa mới tới trước cửa đã thấy Phan Tam Lang hưng phấn chạy tới.
- Ta còn muốn đi Quốc Tử Giám tìm quan nhân đó.
(* Nha nhân hành: cơ quan của người môi giới, công ty môi giới nhà đất)
- Có tin tức của Dương gia à?
- Sáng sớm hôm nay ta tới tòa biệt trạch hỏi tin tức, quản gia nói cho ta biết, Dương gia đồng ý đem nhà bán cho quan nhân, hôm nay có thể làm thủ tục, hay là bây giờ chúng ta chính thức ký một phần hợp đồng mua nhà được không?
Khế ước bán ruộng đất nhà cửa ở triều Tống đều là chính phủ lập ra, mỗi phần khế ước đều có dãy số để tiện cho quan phủ thu thuế trước bạ (Lệ phí trước bạ là một khoản lệ phí mà người sở hữu tài sản cố định phải kê khai và nộp cho cơ quan thuế trước khi đưa tài sản cố định vào sử dụng.), nghiêm cấm ngầm mua bán.
Quan phủ khích lệ tố cáo, một khi tố cáo bị kiểm tra, không chỉ có bất động sản sẽ bị quan phủ trực tiếp tịch thu mà người tố cáo còn được trọng thưởng một nửa giá trị bất động sản, loại quy định nghiêm khắc này ban xuống, có rất ít người dám âm thầm đổi chác, cái giá phạm luật thực sự quá lớn.
Phạm Ninh cười một tiếng.
- Chúng ta đi xem nhà lần nữa, một người bạn của ta cũng muốn xem.
Phan Tam Lang sửng sốt, nhất thời có chút nóng nảy.
- Quan nhân sẽ không đổi ý đấy chứ.
- Cũng không phải đổi ý, ngày hôm qua đầu óc ta có hơi bốc đồng, hôm nay tỉnh táo lại muốn đi xem lại, nếu như không có thiếu sót lớn, hôm nay ta có thể quyết định.
Phạm Ninh cũng chỉ nói thật mà thôi, hắn không phải là bởi vì Chu Bội muốn xem, mà là chính hắn cũng cảm thấy mua nhà không thể trong lúc đầu óc không tỉnh táo mà quyết định, phải tỉnh táo nhìn lại lần nữa.
Thật ra thì hắn còn rất nhiều chỗ không rõ ràng, tỷ như nước sông có sạch sẽ hay không? Bên kia phòng ở là chỗ nào?
Mặc dù không có khả năng là đất mộ phần, nhưng có phải nhà không may mắn hay không? Vấn đề này hắn cần phải tìm hiểu rõ, ngày hôm qua hắn còn cười nhạo Trình Trạch toan tính mua đất phần mộ giá rẻ, chính hắn còn không phải ham rẻ sao? Không thể tái phạm sai lầm của hắn ta.
Phan Tam Lang không biết làm sao, chỉ đành phải gật đầu.
- Được rồi! Bây giờ chúng ta qua đó, ta đi gọi xe bò.
Phạm Ninh áy náy nói:
- Ta cùng bằng hữu đi xe ngựa đến, Phan tiên sinh tự ngồi xe bò đi qua đi! Tiền xe ta thanh toán.
Phan Tam Lang đương nhiên biết, ở kinh thành có thể ngồi xe ngựa đi lại không phải là nhà giàu thì cũng là cao quý. Xe ngựa của người ta cũng không phải là chỗ y có thể ngồi.
Y gật gật đầu nói:
- Vậy ta mượn một con lừa cưỡi qua thuận tiện hơn.
- Được! Ta ở cửa biệt trạch chờ ngươi.
Phạm Ninh ra khỏi trạm môi giới nhà cửa, nói với Chu Bội:
- Dương gia đồng ý bán, chúng ta đi xem nhà lần nữa, tìm hiểu thêm tình hình xung quanh.
Chu Bội thấy hắn không đần độn mà ký hợp đồng, trong lòng vui mừng, tán dương cười nói:
- Đây mới là dáng vẻ mua nhà, nào có thể liếc mắt nhìn liền quyết định muốn mua.
Hai người lên xe ngựa, xe ngựa lái vào cửa phố lớn Chu Tước, đi tới phía tây, chỉ trong chốc lát đi tới Phi Vân Kiều, Phạm Ninh nói với phu xe:
- Trước mặt rẽ phải, đi vào trong ngõ nhỏ.
Xe ngựa đi một đoạn, rẽ phải vào con đường trong ngõ chạy đi.
- Nhìn thấy tòa nhà tường cao kia không? Chính là tòa nhà đó.
Phạm Ninh chỉ bức tường cao phía xa nói với Chu Bội.
Chu Bội nhìn qua cười nói:
- Mấy cái cây kia không tệ, rất có phong cách cổ.
Xe ngựa ngừng ở trước cửa, Kiếm Mai Tử đi xuống trước, xe ngựa tiếp tục đi về phía bắc tòa nhà, mặt này ngày hôm qua Phạm Ninh chưa từng tới, ngộ nhỡ chất đầy rác rưởi, chẳng phải hủy hoại phong cảnh sao?
Hắn rất nhanh phát hiện, bên này cũng có một tòa nhà, kích thước lớn hơn, diện tích ước chừng hai mươi mẫu, trên cửa treo bảng hiệu viết bốn chữ 'Phủ Ngô phò mã'.
Phạm Ninh không hiểu, quay đầu hỏi:
- Ngô phò mã là người nào?
Chu Bội suy nghĩ một chút nói:
- Mấy con gái lớn của đương kim thiên tử đều chết sớm, bây giờ trưởng công chúa mới ba tuổi, tiên đế Chân Tông chỉ có hai cô con gái, một người mất sớm, một người xuất gia làm đạo sĩ, đoán chừng vị phò mã này là phò mã của Thái Tông hoàng đế.
- Bên này hoàn cảnh bên ngoài cũng tạm được, muội cảm thấy thế nào?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Không được tốt chính là phía nam gần phố lớn, nếu như không nghe được tiếng huyên náo thì còn được.
- Hẳn là không nghe được, ngày hôm qua huynh đi xem nhà, không có nghe thấy âm thanh bên ngoài, hơn nữa ba cửa tiệm đặt ở bên ngoài đều là tiệm châu báu vải vóc, không có mùi dầu mỡ như mặt sau quán rượu.
Xe ngựa quay đầu đi về phía cửa chính, lúc này, Kiếm Mai Tử lên xe, thấp giọng nói:
- Ta đã hỏi qua ba gia đình, bọn họ đều nói ngôi nhà này không hề phát sinh án giết người, có người nói là con cháu Dương gia quá nhiều, ngôi nhà này không đủ để phân chia, mới bán đi đổi thành bạc.
Phạm Ninh suy nghĩ thấy cũng đúng, Diễn Nghĩa* từng nói bảy người con trai của Dương Nghiệp chết mất sáu người, nhưng trong lịch sử, bảy người con trai của ông ta chỉ có con trai trưởng tử trận khi chiến đấu với nước Liêu, sáu người khác không có chết mà lấy thêm vợ sinh con, mấy đời truyền lại, đông con đông cháu, ít nhất cũng có bảy tám chục người, Dương gia nhà nhiều hơn nữa cũng không đủ chia.
(Diễn nghĩa: lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như "Tam quốc chí", "Tuỳ Đường diễn nghĩa".)
Chẳng qua là tại sao phải bán rẻ, Phạm Ninh vẫn không nghĩ ra.
Lúc này, Phan Tam Lang cưỡi con lừa từ xa tới, y từ xa đã nhìn thấy xe ngựa lớn đẹp lộng lẫy của Chu gia, đều phải là hoàng thân quốc thích mới có thể ngồi xe ngựa, điều này làm cho trong lòng y thầm giật mình, nhắc nhở bản thân không nên nói bậy bạ.
Phạm Ninh xuống xe ngựa, Chu Bội đi theo sau lưng hắn, Phạm Ninh cười nói:
- Làm phiền Phan tiên sinh.
Phan Tam Lang luôn miệng nói:
- Đâu có! Đâu có! Đây là trong phận sự của ta, chúng ta chuẩn bị vào trong.
Y tiến lên đập vòng cửa, cửa nhỏ mở ra, quản gia nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng mở cửa, cười nói:
- Vừa vặn chủ nhân nhà ta cũng ở đây, các vị mời vào trước, ta đi bẩm báo chủ nhân.