Phạm Ninh dẫn theo Chu Bội đi vào cửa phủ, Chu Bội nhìn ảnh bích (bức tường xây làm bình phong đặt ngay trước cổng), nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Đây là linh bích thạch, một khối đá lớn hoàn chỉnh ít nhất phải năm ngàn quan, người nhà này chẳng lẽ không biết?
Phạm Ninh lắc đầu một cái.
- Ta cảm thấy khối đá này đối phương sẽ không bán, khẳng định là đem đi.
- Tại sao?
- Bởi vì phía trên chạm khắc, nếu như ta không đoán sai hẳn là Dương Diên Chiêu, là cha Dương Văn Quảng, ông ấy sẽ không đem pho tượng của cha đưa cho người khác, bức tường xây làm bình phong đặt ở đây nhất định sẽ chuyển đi.
Chu Bội cười nói:
- Nếu như là pho tượng phụ thân của chủ nhân, muội nghĩ huynh cũng sẽ không muốn.
Nàng vòng qua bức tường bình phong, bố trí trước mắt làm nàng thét lên kinh hãi, Phạm Ninh dương dương đắc ý nói:
- Hẳn là không tệ, loại bố cục này ta cũng rất thích.
Trong mắt Chu Bội khó che giấu ý yêu thích, mặc dù nàng xuất thân nhà giàu có, nhưng kiểu bố trí cung đình này ngay cả nhà nàng cũng không có.
- Phòng người làm cùng phòng bếp đều ở phía bắc, diện tích đại khái hai mẫu, từ cửa nhỏ kia đi vào tòa nhà.
Phạm Ninh chỉ vào con đường trong cửa nhỏ phía bắc.
- Xem như không tệ.
Chu Bội thật lòng khen.
Lúc này, một tên đàn ông ngoài năm mươi tuổi đi nhanh tới, chỉ thấy dáng dấp hắn ta cao lớn, người cao to khoẻ mạnh, một đôi mắt đặc biệt lấp lánh có thần.
Người này chính là con trai của Dương Diên Chiêu - Dương Văn Quảng, trước mắt đảm nhiệm chỉ huy sứ cấm vệ quân, quan cấp là chính lục phẩm Chiêu vũ giáo úy, chức quan cũng không cao, chủ yếu là ông ấy không có cơ hội ra trận giết địch.
- Nghe danh Phạm thiếu lang đã lâu, tại hạ Dương Văn Quảng, hoan nghênh thiếu lang đến xem nhà.
Phạm Ninh vội vàng đáp lễ.
- Tại hạ cũng nghe đại danh Dương tướng quân đã lâu, đặc biệt lênh tôn là anh hùng ta sùng bái từ nhỏ.
Lời này của Phạm Ninh có đúng hay không, Phạm Ninh ở đời nay đối với Dương Diên Chiêu chưa bao giờ quan tâm, nhưng đời khác của hắn lại từng nghe Bình thư "Dương gia tướng" mà lớn lên.
Phạm Ninh nói hết sức chân thực, ngay cả Chu Bội cũng kinh ngạc, khi nào thì Phạm Ninh sùng bái Dương Diên Chiêu? Gốc gác Phạm Ninh nàng thế nào nàng biết rõ hơn ai hết.
Dương Văn Quảng hết sức cảm động, vội vàng nói:
- Đa tạ thiếu lang đối với Dương gia bình luận hay như vậy, mời tới phòng chính ngồi.
Chu Bội nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Ta cùng Kiếm tỷ đi phía nhà sau xem qua.
Thanh âm nàng tuy nhỏ, Dương Văn Quảng lại nghe thấy, ông ta cho rằng Chu Bội là em gái Phạm Ninh, cười nói:
- Tiểu nương tử cứ việc đi, sau nhà trước mắt không có người ở, ta để quản gia dẫn các vị đi.
Dương Văn Quảng phân phó quản gia một tiếng, lúc này Chu Bội mới cùng Kiếm Mai Tử đi theo quản gia về phía nhà sau.
Phạm Ninh đi theo Dương Văn Quảng đi tới trước nhà cao tầng diện tích chừng một mẫu, phía trên có tấm bảng hiệu viết 'Dũng Liệt Lâu', không hổ là võ tướng thế gia, ngay cả nhà lầu chính cũng bùng lên sát khí mười phần.
- Lầu một của tòa lầu này là phòng khách chính, còn có bốn căn phòng khách, lầu hai là phòng chính của chủ nhân, phòng sinh hoạt thông thường, lầu ba là thư phòng, không chỉ là thư phòng của chủ nhân mà cũng là nơi đọc sách, học tập của bọn nhỏ.
Dương Văn Quảng đi trước giới thiệu cho Phạm Ninh chỗ khác biệt của tòa lầu này so với bình thường, ông ta chỉ vào bên cạnh cười nói:
- Thang gác là độc lập, không ảnh hưởng tới các phòng, đi lên thật ra còn một tòa lầu các nữa, hiện tại vẫn đóng lại để không.
Phạm Ninh đi vào khách đường, cảm giác khách đường rất rộng lớn, một tầng lầu chính là một mẫu đất, sáu trăm thước vuông, phòng khách rộng lớn, phòng rất nhiều.
Bàn ghế trên khách đường mới khoảng bảy mươi phần trăm, niên đại cũng không lâu đời, mặc dù không phải là gỗ hoa lê tốt nhất nhưng là gỗ kim ti nam thượng hạng, ở Tống triều, đây có thể xem là lựa chọn tốt nhất để chế tạo đồ dùng trong hoàng cung.
Hơn nữa ngay cả tòa lầu này cũng là dùng gỗ lim tạo thành, chẳng qua là gỗ lim thơm so với gỗ lim còn kém một bậc.
Dương Văn Quảng cười nói:
- Nghe nói là Phạm thiếu lang muốn mua nhà, ta vô cùng cao hứng, phải biết rằng ta cùng lệnh tổ (ông nội Phạm Ninh) có giao tình sâu sắc, năm đầu Khánh Lịch, lệnh tổ đảm nhiệm Thiểm Tây tứ lộ An phủ sứ, được lão coi trọng, trở thành người dưới trướng, đáng tiếc Tống Hạ rất nhanh tiến đến hiệp ước, chiến tranh ngừng lại.
Phạm Ninh rất kinh ngạc, hắn không biết Phạm Trọng Yêm cùng Dương Văn Quảng còn có loại giao tình này, khó trách Dương Văn Quảng đồng ý bán nhà cho hắn.
Phạm Ninh cười nói:
- Tổ phụ ta đã hồi kinh, lúc nào các vị cũng có thể gặp lại.
- Đó là nhất định, ta nhất định sẽ đi thăm lão.
Dương Văn Quảng trầm ngâm một chút lại nói:
- Giá tiền bán tòa nhà là gia tộc quyết định, ta không thể bớt được, không thì đồ dùng trong nhà để lại cho Phạm thiếu lang, ngoài ra bức ảnh bích ở cổng, nếu Phạm thiếu lang thích có thể giữ lại.
- Tướng quân trên vách là người phương nào?
- Là cha ta.
- Nếu đã là tiên nhân Dương tướng quân, ta làm sao có thể lấy, bức bình phong, tướng quân cứ giữ lại, ta có thể ra ngoài đặt một bức khác.
Dương Văn Quảng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bức tường bình phong kia ông nhất định phải lấy đi, là vật kỷ niệm của phụ thân, ông ta làm sao có thể bán?
Vào lúc này, Chu Bội cùng Kiếm Mai Tử đi vào phòng, vẻ mặt hào hứng, nhìn ra được nàng đối với ngôi nhà này rất là hài lòng, nàng dùng mắt ra hiệu cho Phạm Ninh, bày tỏ ý có thể mua.
Phạm Ninh do dự một chút, vẫn là không nhịn được nói:
- Giá tiền này quả thật rẻ so với nơi khác, nếu như Dương tướng quân cần tiền gấp, ta có thể thêm hai ngàn quan nữa.
Dương Văn Quảng lắc đầu.
- Ta đương nhiên biết nếu như tăng giá đến hai chục ngàn quan cũng có thể bán đi, nhưng mỗi nhà đều có chuyện khó nói, giá tiền này là trong gia tộc cùng nhau thỏa thuận, về mặt gia đình ta cũng không thể nói quá nhiều, cứ mười sáu ngàn quan đi.
Phạm Ninh lại nói:
- Vậy thì thêm hai ngàn quan, coi như tiền đồ dùng trong nhà, ta cũng hy vọng có thể dùng một cái giá cả công bằng mua ngôi nhà này, mong Dương tướng quân hiểu cho.
Phạm Ninh không hề muốn chiếm tiện nghi của Dương gia, hắn nhìn trúng ngôi nhà này không phải bởi vì nó được hời, trả hơn hai ngàn xâu tiền, cũng miễn cho tương lai nội bộ Dương gia bất hòa, xuất hiện cãi vã.
Chiếm không được bao nhiêu tiện nghi ngược lại gây ra phiền toái lớn hơn.
Dương Văn Quảng suy nghĩ lại, gật đầu đồng ý:
- Được rồi! Vậy thì mười tám ngàn xâu, trừ ảnh bích ra, những thứ khác tất cả thuộc về Phạm thiếu lang.
Phạm Ninh lấy ra một tấm ngân phiếu của tiền trang (ngân hàng) Chu thị cùng nửa khối ngọc bội, đặt ở trên bàn nói:
- Đây là hai ngàn xâu tiền đặt cọc, còn lại mười sáu ngàn xâu tiền chờ thay đổi giấy tờ nhà xong, ta trả hết một lần.
Dương Văn Quảng lắc đầu.
- Tiền đặt cọc cũng không cần, chờ giao dịch hoàn thành thì cùng giao đi.
Ngay sau đó Dương Văn Quảng ký tên đồng ý ở trên khế ước mua bán xong liền cáo từ đi khỏi, ông ta phân phó quản gia tìm người chuyển ảnh bích về phủ Thiên Ba, sau đó đóng cửa bao phủ trạch, chuẩn bị chuyển giao.