Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 390 - Chương 389

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 389
 

Chuyện còn lại đều là người môi giới xử lí, hai bên không cần quan tâm, cuối cùng giao nhận tiền mua bán căn nhà, giao dịch này liền xong xuôi.

- Chu Bội, ngôi nhà rất vừa lòng.

Lúc Phạm Ninh đưa Chu Bội lên xe ngựa cười hỏi.

- Tiểu tử thúi nhà huynh chiếm được món hời lớn!

Chu Bội thở dài nói:

- Không nghĩ tới trong phủ lại có nước chảy, loại nhà này ở kinh thành đều là có thể gặp mà không thể cầu, năm đó cha muội muốn mua căn nhà có nước chảy, tìm một năm trời cũng không mua được, không ngờ lại để huynh mua được.

Phạm Ninh cũng rất hưng phấn.

- Xem ra ta thật sự gặp vận may, ta căn bản cũng không biết có nước chảy, nhà rất khó tìm, ta cho là dựa vào bờ sông lấy nước.

- Không phải đâu! Quan phủ nghiêm cấm nhà dân chế tạo dẫn nước chảy vào trong nhà, nước chảy của ngôi nhà này là thiên nhiên hình thành, cho nên không bị quan phủ cấm, vấn đề này là khó khăn nhất.

Chu Bội ngồi lên xe ngựa lại nói:

- Ngày mai muội phải đưa huynh trưởng vào cung, điêu khắc pho tượng cho Thiên tử cùng Trương quý phi. Trong cung ngầm đấu đá, aiz! Một lời khó nói hết, muội đi trước, thuận tiện nói một câu, huynh trưởng muội vô cùng thích đá Điền Hoàng huynh tặng cho y, chờ y khắc xong, ta lại đem chúng cho huynh.

- Nói với huynh ấy, lần sau ta cho huynh ấy một tảng đá Điền Hoàng lớn bằng vại nước luôn.

- Huynh đừng cả ngày thay đổi thủ đoạn lừa gạt ca ca ta.

Chu Bội nói trúng tim đen, Phạm Ninh có phần ngượng ngùng gãi đầu, hắn thật giống như bóc lột Chu Triết quá mức, chỉ bắt y làm việc mà không trả tiền.

Chu Bội bất mãn liếc hắn, phân phó nói:

- Xuất phát.

Xe ngựa chạy về hướng đông, rất nhanh biến mất trong dòng người.

Phạm Ninh lúc này mới bước nhanh đi tới hướng cửa tây Thái học...

Buổi trưa, Phạm Ninh đi tới phòng ăn Thái học, hôm nay hắn không có ra ngoài ăn, hơn nữa ra ngoài lại khá xa, hắn cũng không thích thú cho lắm, quan trọng chính là quan viên Quốc Tử Giám cùng các giáo sư Thái học đều ở bên trong Thái học dùng cơm trưa, Phạm Ninh cũng không muốn tự cô lập mình.

Dĩ nhiên, hắn còn muốn tìm Tô Lượng.

Phòng ăn Thái học có bốn phòng, ba lớn một nhỏ, trong đó ba phòng ăn lớn chủ yếu dành cho thái học sinh cùng học trò dự thính, thái học sinh có chừng năm trăm người, nhưng dự thính sinh lại có gần hai nghìn người, đa số bọn họ đều dùng cơm trưa ở Thái học, số lượng người khổng lồ.

Mà phòng ăn nhỏ dành cho giáo thụ Thái học cùng quan viên Quốc Tử Giám, ngoài ra còn có tiến sĩ khoa đồng tử ở lại học, đương nhiên, màu sắc thức ăn cùng khẩu vị của phòng ăn nhỏ đều khá hơn.

Nói đến tổng thể, cơm nước của Thái học cũng không tệ, trong lịch sử, Tống Thần Tông đã từng thị sát Thái học, ăn một bữa cơm trưa ở đây, khen ngợi bánh bao Thái học đặc biệt ngon, từ đó bánh bao Thái học liền nổi danh, trở thành một trong những món ăn bình dân nổi tiếng trong kinh thành.

Phạm Ninh tới phòng ăn nhỏ, cách kho sách tương đối gần, đi vào phòng ăn nhỏ, Phạm Ninh liếc mắt đã thấy Tô Lượng, y đang ngồi trước bàn ăn cùng mấy tên bạn cùng trường ăn cơm, vừa nói vừa cười.

Phạm Ninh cầm một chén canh, một phần thịt dê nướng, một con cá, bánh bao, một phần rau cùng hai con cá hấp, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Lượng, ba tên học sinh khoa đồng tử sửng sốt, có phần khẩn trương nhìn Phạm Ninh.

- Thật giống như hình tượng của ta không tốt lắm.

Phạm Ninh cười nói:

- Mọi người thấy ta liền tỏ ra căng thẳng, đây là cái đạo lý gì?

Tô Lượng bĩu môi:

- Bởi vì huynh là đốc học, chúng ta là học sinh, huynh là quan, chúng ta là dân, dân sợ hãi quan, chẳng lẽ huynh không biết đạo lý này?

- Quan này của ta vừa mới làm không có ý nghĩa gì, treo cái tên mà thôi, căn bản không có chuyện gì làm, thật ra thì ta và các huynh giống nhau, cũng là đi học ở Thái học, chẳng qua là mỗi tháng tiền phụ cấp so với các huynh nhiều hơn một chút mà thôi.

Nói đến trợ cấp, tất cả mọi người thấy hứng thú, một tên sĩ tử hỏi:

- Phạm huynh một tháng có bao nhiêu bổng lộc trợ cấp?

Phạm Ninh nhận ra người hỏi là Tào Thi, cười nói:

- Ta là quan cấp chính bát phẩm, Tào nha nội tính xem sẽ có bao nhiêu?

Tào Thi suy nghĩ chút nói:

- Ta có một đường huynh hiện đảm nhiệm tòng bát phẩm tri huyện, bổng lộc mỗi tháng là mười lăm xâu, cộng thêm năm xâu phụ cấp quan địa phương, tổng cộng là hai mươi xâu, Phạm huynh là chính bát phẩm, ta phỏng đoán lương tháng sẽ cao hơn, nhưng không có trợ cấp địa phương, cộng thêm phụ cấp Quốc Tử Giám, ta phỏng đoán ở mười lăm xâu đến hai mươi xâu.

- Cũng gần như thế! Có điều ta thuê phòng ở ngoài, hai bữa sáng tối cũng phải tự giải quyết, chi tiêu tương đối lớn, tính qua còn không thoải mái bằng các huynh.

- Nhưng Phạm huynh là kinh quan đó.

Một tên sĩ tử khác thở dài nói:

- Chúng ta ba năm sau vận khí tốt mới được phong quan dự khuyết, thật là chênh lệch quá xa.

- Cái này phải xem các huynh nhìn nhận vấn đề này như thế nào, giống như mười tuổi cùng hai mươi tuổi cảm giác chênh lệch rất lớn, nhưng hai người giống nhau, đến lúc bảy mươi tám mươi tuổi, chênh lệch gần như không có, cho nên hôm nay ta nhìn như so với các huynh đi sớm một bước, nhưng mười mấy năm sau ai thấp ai cao cũng rất khó nói, rất có thể tương lai ta sẽ là thuộc hạ của các huynh.

Phạm Ninh là nói thật, chuyện trong quan trường cũng rất khó nói, mỗi bối cảnh phía sau đài mỗi người không giống nhau, hoặc là cơ hội không giống nhau, năng lực bất đồng, cuối cùng ai có thể lên tới vị trí cao bây giờ vẫn khó nói.

Tỷ như vị Tào Thi trước mắt này, cháu ruột Tào gia, Tào gia gửi gắm hy vọng to lớn vào y, lại có một cô cô là hoàng hậu, y không muốn thăng quan cũng khó.

Mọi người cũng biết Phạm Ninh nói rất có đạo lý, liền cúi đầu ăn cơm, không nói thêm nữa.

Phạm Ninh ăn vài miếng bánh bao, uống một hớp canh, lại hỏi Tô Lượng:

- Lần trước kiểm tra đồng tử khoa bao nhiêu tiến sĩ vượt qua?

Đồng tử khoa ba năm thi một lần, lần trước năm mươi tên đồng tử khoa tiến sĩ được nhận, nhưng hạng nhất chỉ thuộc thứ tám nhị giáp, chưa được phong quan chức, cũng cùng những đồng tử khoa tiến sĩ khác, đi vào Thái học đi học ba năm.

Phạm Ninh hỏi chính là nhóm đồng tử khoa tiến sĩ trước có bao nhiêu người thông qua khảo sát ba năm học tập.

Tô Lượng suy nghĩ một chút nói:

- Ba mươi mấy tên thông qua, còn có mười mấy tên lưu lại tiếp tục học hai năm.

Bên cạnh Tào Thi cười bổ sung:

- Không chỉ có khóa trên lưu lại, khóa trên nữa còn tám người cuối cùng không thông qua khảo sát của Lại bộ, bị hủy bỏ tư cách đồng tiến sĩ.

- Tình hình những người kia sắp xếp như thế nào?

Tào Thi thở dài.

- Cơ bản là đi châu học các châu đảm nhiệm trợ giáo cửu phẩm, đều là mười bảy mười tám tuổi, có thể làm quan gì?

Cái đề tài này có phần nặng nề, nghĩ đến tương lai số mạng bản thân, ánh mắt bọn họ thoáng ảm đạm, Tào Thi vẻ mặt thản nhiên, hắn ta có gia tộc ở phía sau chống đỡ, không cần lo lắng tiền đồ của chính mình.

...

Bình Luận (0)
Comment