Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 391 - Chương 390

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 390
 

Ăn xong bữa trưa, Phạm Ninh mời mọi người tới quan phòng của hắn ngồi, tất cả mọi người vui vẻ đi, mọi người cũng muốn xem đãi ngộ của Phạm Ninh, trong lòng mỗi người tràn ngập tò mò.

Tô Lượng cùng ba bạn mới hiện ở trong viện, bất quá mỗi người đều có gian phòng riêng, trừ Tào Thi, hai người khác một người tên là Trịnh Lệ, người phủ Thành Đô, người còn lại tên Văn Tú người Phần Châu, hai người này nghe nói đều là con em thái giám, chẳng qua là tương đối thấp, không biết cụ thể bối cảnh gia đình bọn họ.

Mọi người đi lên lầu ba kho sách, Phạm Ninh đẩy cửa gian phòng của mình, cười nói với mọi người:

- Còn sơ sài, mọi người đi vào tùy ý ngồi đi.

Mọi người đi vào phòng, cũng không nhịn được kêu lên, phòng ước chừng ba mươi mấy thước vuông, ánh sáng dồi dào, ngoài cửa sổ là một mảnh rừng cây xanh biếc khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Tô Lượng hừ một tiếng nói:

- Cái này còn kêu đơn sơ. Ta cũng phải hâm mộ chết đi được.

Tào Thi lại bình tĩnh hỏi:

- Phạm huynh ở đại viện Quốc Tử Giám có gian phòng riêng?

Đây mới là người nhìn vấn đề thấu đáo, rất nhiều giáo thụ ở Thái học đều có phòng riêng rộng lớn sáng sủa, đồng thời ở đại viện Quốc Tử Giám cũng có chỗ của mình, địa vị chân chính là thể hiện ở trong đại viện Quốc Tử Giám, ở Thái học phòng rộng rãi hơn nữa cũng không có ý nghĩa.

Phạm Ninh lắc đầu.

- Ở bên kia ta không có.

Tào Thi cười lên.

- Bây giờ thì ta tin, Phạm huynh thật sự tới Thái học để đọc sách.

Lúc này, trà đồng xuất hiện ở cửa, cậu thấy Phạm Ninh có khách, vội vàng đi tìm chén dâng trà cho mọi người, lại kéo một cái ghế đến, mỗi người ngồi xuống, Phạm Ninh dứt khoát ngồi ở trên bàn sách, hắn nhấp hớp trà cười hỏi:

- Các huynh ngày thường cũng tiếp xúc với thái học sinh chứ?

- Bình thường không thân thiết, có lúc giờ học có gặp, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đám thái học sinh kia quá ngạo mạn, xem thường chúng ta, cho nên chúng ta cũng lười để ý bọn họ.

- Các huynh cũng xem thường bọn họ đi.

Phạm Ninh cười trêu ghẹo nói:

- Nói không chừng mấy thái học sinh bây giờ cũng ở đây uống trà nói chuyện phiếm, nói đám đồng tử sinh kia quá kiêu ngạo, coi thường, để ý bọn họ làm gì?

Mấy người suy nghĩ một chút, cũng đúng, cùng nhau cười lớn.

Tiếng chuông gõ buổi chiều chuẩn bị đi học, bốn người đứng dậy hướng Phạm Ninh cáo từ, buổi chiều bọn họ còn có tiết học, phải trở về ký túc xá lấy sách.

Phạm Ninh tiễn bọn họ đến cửa thang lầu, cười nói:

- Nếu không buổi tối chúng ta tụ họp uống mấy ly cho sảng khoái, ta mời.

Nếu Phạm Ninh tận lực kết giao, mọi người cũng sẽ không khách khí, rối rít vui vẻ đồng ý.

Trong sân, nha hoàn Tiểu Đông đang ngồi nấu nước, nàng ta chống cằm, một bên nhìn hơi nước từ ấm nước bốc hơi lên, một bên phỏng đoán quan hệ của tiểu chủ nhân và Phạm tiểu quan nhân.

Sáng hôm nay, tiểu chủ nhân đặc biệt gọi nàng ta tới, uy hiếp cùng dụ dỗ, không cho phép nàng ta nói chuyện nàng đến tìm Phạm Ninh với bất kỳ ai, cái này làm cho Tiểu Đông ngược lại đoán được quan hệ của chủ nhân cùng Phạm Ninh, sợ rằng hai người chính là quan hệ người yêu trong truyền thuyết.

Tiểu Đông cũng không biết quan hệ người yêu là hình dáng gì, nhưng nghe nói tương lai hai người sẽ ngủ chung một chỗ, còn sinh con, nàng ta càng nghĩ trên mặt càng đỏ, nóng hổi giống như sốt.

Mặc dù trong lòng Tiểu Đông hết sức xấu hổ nhưng không hề lung tung, nàng ta xác định gần như chắc chắn, Phạm tiểu quan nhân rất có thể chính là cô gia Chu gia tương lai.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa 'thùng! thùng! ', Tiểu Đông sợ hết hồn, nàng ta vội vàng chạy đi mở cửa, chỉ thấy Phạm Ninh dựa vào trên cửa, trên người nồng nặc mùi rượu.

- A!

Tiểu Đông kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ Phạm Ninh.

- Tiểu quan nhân, ngài uống rượu.

- Uống vài ly, ta không sao.

Phạm Ninh khoát tay, không muốn để cho Tiểu Đông đỡ hắn, nhưng một chút khí lực cũng không có.

Tiểu Đông đỡ Phạm Ninh vào trong sân ngồi.

- Tiểu quan nhân, ngài ngồi xuống trước, ta đi lấy nước cho ngài rửa mặt.

- Trước hết cho ta uống miếng nước, ta sắp chết khát rồi, tốt nhất là nước lạnh như băng.

Tiểu Đông dĩ nhiên sẽ không lấy nước lạnh như băng cho hắn uống, buổi trưa nàng ta đun một bầu trà lạnh, thêm chút nước nóng, khiến nó biến thành trà ấm, lúc này mới đưa cho Phạm Ninh, hắn giơ ấm sứ lên 'ừng ực! ừng ực' rất nhanh uống cạn ấm trà, thở dài một tiếng:

- Thoải mái quá.

Tiểu Đông nhúng khăn khô vào chậu nước, vắt khô cho Phạm Ninh rửa mặt, hơi say bớt vài phần, nói với Tiểu Đông:

- Ta muốn rửa chân, sau đó lên giường ngủ, mắt không mở ra nổi rồi.

- Vừa vặn đang đun nước nóng, tiểu quan nhân ngồi đợi, ta tới rót nước.

Tiểu Đông nhanh chóng đem tới chậu nước rửa chân, ngồi xổm xuống rửa chân cho hắn, vừa nói:

- Cha ta mỗi lần uống rượu say, mẹ ta liền ấn mấy huyệt vị trên chân của ông ấy, tối ngủ rất ngon, đó ta cũng học được.

Phạm Ninh cười gật đầu.

- Quả thật rất thoải mái, đúng rồi, hôm nay ta mua một tòa nhà, qua mấy ngày nữa chúng ta dọn nhà, sau này không ở đây nữa.

Tiểu Đông mới vừa quen thuộc với bên này, nghe nói lại phải dọn nhà, nàng có chút lo lắng nói:

- Dọn đi nơi nào?

- Bên ngoài thành nam hướng Phi Vân Kiều, ngươi nghe nói qua không?

- Có phải bên cạnh Thái học hay không? Hình như tiểu nữ từng ngắm hoa đăng ở đó.

- Chính là chỗ đó! Bên kia cũng có rất nhiều cửa tiệm, hơn nữa cách khu buôn bán cửa Bảo Khang không xa, vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Đông mặc dù hơi lưu luyến vớiCựu Tào Môn nhưng nàng cũng biết, chuyện thế này cũng không do nàng ta quyết định, chỉ có thể đi theo chủ nhân.

Tiểu Đông liền gật đầu.

- Vậy ngày mai ta sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

- Không cần phải gấp gáp, viện này cuối năm mới đến kỳ hạn, cũng sẽ không có người tới ở, khi đó từ từ dọn cũng được.

Phạm Ninh rửa chân xong, trở về phòng, hắn cố hết sức cởi quần áo ngoài, cởi búi tóc ra, bỏ đi khố trong, đầu tựa vào trên giường, chậm rãi đắp cái chăn ban ngày phơi nắng ấm áp dễ chịu, bên dưới hình như lại trải đệm chăn, cảm giác hết sức mềm mại, rất nhanh Phạm Ninh liền thong thả chìm vào giấc ngủ.

'Vẫn là có nha hoàn tốt! Lại còn có giường ấm áp'. Đây là ý niệm cuối cùng của Phạm Ninh trước khi ngủ say.

...

Đêm đến, hai chiếc thuyền vận chuyển được phủ vải bạt lẳng lặng cập bến ở trên Tào Hà thuộc Cựu Tống Môn, đây là khu dân nghèo có tiếng trong thành, mấy chục ngàn dân cư trú.

Bến thuyền Cựu Tống Hà là trung tâm mua bán hàng hóa lớn nhất kinh thành, nơi này có số lượng lớn kho hàng, trà muối, lương thực, dầu mỡ, vải vóc, … vân vân, những thứ này cũng tích trữ để ở đây.

Hai chiếc thuyền đều là thuyền mành năm trăm thạch, đáy thuyền chìm sâu trong nước, thể hiện trong thuyền chứa đầy lượng lớn hàng hóa.

Hai chiếc thuyền là lúc hoàng hôn tiến vào kinh thành, đến Cựu Tống Hà vừa lúc màn đêm buông xuống, bởi vì hàng hóa nhất định phải do chủ nhân kiểm tra xong mới có thể để vào nhà kho, cho nên hai chiếc thuyền tạm thời cập bến ở trên bến thuyền, chờ sau khi trời sáng ông chủ kiểm tra, đây cũng là chuyện bình thường trên bến thuyền, bình thường thuyền bè vào thành muộn như vậy cũng chỉ có thể đợi ngày hôm sau mới nhập kho.

Bình Luận (0)
Comment