Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 392 - Chương 391

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 391
 

Lúc này, ở mặt đông bến thuyền, bên cạnh trạm gác thu thuế xuất hiện mấy bóng người, một người thấp giọng nói:

- Ta đã xác nhận qua, trên hai chiếc thuyền đều vận chuyển đá, phần lớn thuyền phu đều ngủ ở mặt tây trên thuyền, chỉ còn một người ở phía đông trông giữ thuyền.

Bên cạnh trạm gác thu thuế có ba người, đứng giữa là Từ Khánh, y phụng lệnh Phạm Ninh đến điều tra một chuyện, hai người còn lại là y tốn nhiều tiền tìm tới trợ giúp, ngày trước tra y được kho hàng của kỳ thạch quán Minh Châu, vị trí ở bến thuyền Cựu Tống Môn, nhưng bên trong kho hàng không có đá Điền Hoàng, y nhiều lần dò la, rốt cuộc biết hàng hóa Trương gia trong hai ngày này sẽ được vận chuyển đến.

Đợi hai ngày, Từ Khánh cuối cùng đợi được đá Điền Hoàng của Trương Nghiêu Thừa được vận chuyển từ Phúc Châu tới.

Từ Khánh suy tính không thể nào trộm hai chiếc thuyền đi, nói với hai tên thủ hạ:

- Trộm chiếc thuyền phía đông kia.

Ba người mượn bóng đêm che chở hướng về bến thuyền chạy như bay, chốc lát, ba người lặn xuống nước, từ mặt nước đến gần một trong hai chiếc thuyền mành, ba bóng đen tung người bay lên thuyền, trên thuyền người phụ trách trông coi thuyền mơ mơ màng màng nghe được động tĩnh, còn không chờ gã kịp phản ứng đã bị một gậy đánh ngất, bị ném lên bờ.

Một tên thủ hạ chặt đứt dây thừng, một người khác dùng gậy trúc chèo thuyền, thuyền bè đong đưa chuyển động hướng phía đông đi tới, mái chèo thuyền bè ở trên chiếc thuyền khác, cũng bởi nguyên nhân này, thuyền viên không lo lắng thuyền bè bị trộm đi, dựa vào cây trúc chống đỡ thuyền thì đi không được bao xa.

Ước chừng đi khỏi không tới nửa dặm, bị đẩy tới gần bờ, thuyền viên tỉnh lại, lập tức hô to.

- Thuyền bè bị trộm! Thuyền bè bị trộm!

Ở trên một chiếc thuyền khác, bảy tám tên thuyền viên ngủ say nhất thời tỉnh giấc, bọn họ luống cuống tay chân, đuổi theo chiếc thuyền.

Lúc này, Từ Khánh đã đục hai lỗ lớn ở chiếc thuyền bên trái, nước sông mạnh mẽ tràn vào, thuyền nhanh chóng chìm xuống, Từ Khánh cùng hai tên thủ hạ nhảy xuống nước, bơi tới bờ bên kia, bọn họ leo lên bờ bên kia, rất nhanh liền trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một chiếc thuyền khác đuổi tới, chỉ thấy bụng thuyền lật ở trên mặt nước, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền đang chìm vào đáy sông.

....

Buổi sáng ngày hôm sau, tin tức được điên cuồng truyền bá làm người ta khiếp sợ ở khu vực Cựu Tống Môn, một chiếc thuyền chở đầy đá Điền Hoàng đắt tiền ở mặt tây bến thuyền bị chìm nghỉm, mỗi khối đá Điền Hoàng giá trị mấy chục xâu tiền.

Tin tức này làm một dãy cư dân Cựu Tống Môn điên cuồng, hai bên bờ sông Tào chen lấn hàng ngàn hàng vạn bách tính, trong sông lại là có hơn ngàn người bơi qua bơi lại lần mò tìm đá Điền Hoàng ở đáy sông, không ngừng có người ở đáy nước mò được đá Điền Hoàng, kích động la hét.

Lúc này, hai chiếc thuyền quan của huyện nha Biện Lương xuất hiện trên mặt nước, nha dịch cao giọng quát dân chúng dưới sông dừng lại, yêu cầu bọn họ lập tức rời khỏi mặt nước.

Bất quá bọn nha dịch gào thét cũng không có bao nhiêu hiệu quả, phần lớn người không để ý tới bọn họ, nhưng bọn họ quát bảo ngưng lại ngược lại xác nhận lời đồn đại là thật, trong nước thật sự có số lượng lớn đá quý đắt giá.

Khiến cho đám người càng điên cuồng, rất nhiều người vốn là nửa tin nửa ngờ, không còn hoài nghi nữa, rối rít cởi quần áo nhảy xuống sông, gia nhập trong đội ngũ tìm kiếm bảo vật.

Một chiếc xe ngựa từ đằng xa vội vàng chạy tới, phía sau dẫn theo bảy tám tên tùy tùng cưỡi ngựa, chính là chủ nhân hai chiếc thuyền chở hàng Trương Nghiêu Thừa nghe tin chạy đến.

Nửa canh giờ trước Trương Nghiêu Thừa đến Kỳ Thạch quán Minh Châu, nhận được tin tức từ Dương chưởng quỹ, thuyền bè bị trộm lật đổ, làm hắn ta nổi trận lôi đình, không nói lời nào lệnh cho người đánh Dương chưởng quỹ một trận, lòng như lửa đốt ngồi xe ngựa chạy tới.

Trương Nghiêu Thừa dĩ nhiên cho đây là trách nhiệm của Dương chưởng quỹ Kỳ Thạch quán. Không kịp thời nhập kho, nhưng hắn ta đã quên mất lời bản thân từng nói, yêu cầu tự hắn ta kiểm tra, nhóm đá Điền Hoàng đầu tiên nhất định phải đợi hắn ta tới nghiệm thu mới nhập kho.

Xe ngựa chạy gấp, cát bụi bốc lên cuồn cuộn, Trương Nghiêu Thừa thấp thỏm thò đầu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, hắn ta nhìn thấy xa xa bờ sông người người tụ tập làm cho lòng hắn ta càng thêm nóng như lửa, những người này ở chỗ này làm gì? Sao quan phủ không đuổi bọn họ đi.

Trương Nghiêu Thừa chỉ biết là thuyền chở hàng của gã bị bọn trộm lấy đi, cũng thành thạo lật thuyền, chi tiết cụ thể hắn ta không rõ, bất quá Trương Nghiêu Thừa không ý thức được, hắn ta dĩ nhiên cho đây là chuyện tình cờ, là bởi vì Dương chưởng quỹ quản lý không tốt gây nên, tràn đầy hận ý đều tập trung ở trên người Dương chưởng quỹ, chưởng quỹ này hắn ta quyết định hôm nay phải đuổi đi.

Xe ngựa dừng lại ở trên bến thuyền, một tên tùy tùng đỡ Trương Nghiêu Thừa xuống xe ngựa, hắn ta nổi cáu hất tay tùy tùng ra, bước nhanh đi tới bờ sông.

Chỉ thấy trong sông vô số đầu người trôi lơ lửng, ít nhất có một hai ngàn người, trên hai chiếc thuyền quan nha dịch yếu ớt gào thét:

- Đây là của cải hàng hóa của tư nhân, không cho phép chiếm dùng.

Trương Nghiêu Thừa nhất thời vừa giận vừa sợ, những người này ở đây làm gì? Chẳng lẽ là cướp đá Điền Hoàng của hắn ta sao?

Gã vội vàng ra lệnh cho tùy tùng:

- Lập tức tìm quan viên quản lý tới đây cho ta.

Chốc lát, một tên quan viên chạy tới, khom người hành lễ với Trương Nghiêu Thừa.

- Tại hạ là huyện úy Biện Lương huyện, xin kính chào Trương huyện công!

Mặc dù Trương Nghiêu Thừa có tước vị huyện công, nhưng hắn ta dù sao cũng không phải là Trương Nghiêu Tá mà là một thương nhân danh tiếng không tốt, cho nên Phí huyện úy đối với tổn thất của hắn ta cũng không phải rất coi trọng.

Trương Nghiêu Thừa chỉ đám bách tính trong sông, bất mãn hỏi:

- Những người đó mò cái gì? Là vớt đồ của ta đó sao?

Phí huyện úy vẻ mặt khó xử, hồi lâu nói:

- Bọn họ mặc dù hành vi không đứng đắn, nhưng số người quá nhiều không làm gì được, luật pháp không tra xét họ, ta chỉ có thể tận lực thay Trương huyện công vãn hồi tổn thất.

- Con mẹ nó luật pháp không trách chúng, cướp đồ của ta chính là kẻ trộm, là kẻ gian thì phải bắt lại, đừng nói với ta chuyện hết sức hoang đường thế!

Phí huyện úy thở dài.

- Ti chức biết, ti chức đi đuổi ngay.

Phí huyện úy xoay người muốn đi, Trương Nghiêu Thừa lại gọi y.

- Chờ chút.

Phí huyện úy chỉ đành phải dừng bước, xoay người lại thi lễ nói:

- Trương huyện công còn có gì phân phó?

- Ta hỏi ngươi, đạo tặc trộm thuyền bè của ta bắt được chưa?

- Trước mắt vẫn chưa bắt được, nhưng ti chức đang điều tra, khu vực này đạo tặc tương đối nhiều, chủ yếu có năm đội, phỏng đoán chính là một trong số bọn chúng làm, qua mấy ngày ti chức nhất định cho huyện công tin tức rõ ràng.

- Qua mấy ngày đến cuối cùng là mấy ngày?

Phí huyện úy do dự nói:

- Ba ngày đi.

- Được! Ta liền đợi ngươi thêm ba ngày, bây giờ ngươi đi đuổi hết những bạo dân trên mặt sông đi cho ta, lấy lại hết thảy tài vật cho ta.

Bình Luận (0)
Comment