Trà đã pha xong, Tào Dật rót một ly trà cho Phạm Ninh, lại cười nói:
- Trước kia thật ra thì ta đã nói với thúc phụ chuyện ta đi Hà Di Đảo, lão cũng không quan tâm, ngay tại ngày hôm trước, lão bỗng nhiên tìm ta, hỏi ta cặn kẽ chuyện Hà Di Đảo, đầu óc ta còn mơ hồ, cho tới hôm nay ta mới hiểu được, thì ra đệ đã đề nghị với thiên tử mở mang Hà Di Đảo, nếu như ta không có đoán sai, đệ đồng thời đề nghị biến Đam La đảo làm một trạm trung chuyển, đúng không.
Phạm Ninh gật đầu.
- Không chỉ Đam La đảo, còn có mấy hải đảo nước Nhật Bản, có thể dùng làm nơi nghỉ ngơi tiếp tế.
Yên lặng chốc lát, Tào Dật lại hỏi:
- Ngươi cho là hải ngoại thật sự so với Đại Tống lục địa càng bao la hơn?
Phạm Ninh cười lắc đầu.
- Không phải ta thừa nhận, mà sự thật như vậy, thiên hạ rộng lớn, không phải nơi mà ta và huynh có thể nhìn thấy hét, có cơ hội huynh đi ra ngoài nhiều một chút, huynh liền sẽ hiểu ý lời nói của ta hôm nay.
Phạm Ninh cùng Tào Dật trò chuyện hơn một canh giờ, Phạm Ninh lại mời Tào Dật đi Chu Lâu ăn cơm tối, lúc trở lại chỗ ở, trời đã tối rồi.
- Tiểu quan nhân, hôm nay ngài trở về sớm như vậy?
Nha hoàn Tiểu Đông vội vàng đỡ Phạm Ninh.
Hôm nay Phạm Ninh lại uống thêm mấy ly, mặc dù đầu óc còn rất thanh tỉnh, nhưng dưới chân lại có chút lảo đảo, hắn được Tiểu Đông đỡ ngồi xuống trong sân, Tiểu Đông vội vàng bưng cho hắn một ly trà nóng, Phạm Ninh nhấp hớp trà nóng hỏi:
- Hôm nay có ai tìm ta không?
Tiểu Đông lắc đầu một cái.
- Không có, hôm nay rất an tĩnh, phòng mới bên kia cũng chưa khởi công, ta đặc biệt đi nhìn rồi, giống với bến thuyền phải đợi quan phủ phê chuẩn mới có thể xây.
- Đúng rồi, Phi Vân Kiều bên kia có loa mã hành hay không?
Phạm Ninh nghĩ tới một chuyện hỏi.
- Tiểu quan nhân muốn mướn la ngựa thay đi bộ sao?
Phạm Ninh gật đầu.
- Tổng thể ngồi xe bò không quá thuận lợi, còn cưỡi một con lừa tương đối dễ dàng hơn.
Tiểu Đông suy nghĩ nói:
- Hình như mặt tây Phi Vân Kiều có một nhà, qua cầu đi mấy bước là có thể thấy, ngoài ra trong ngõa tử Bảo Khang môn cũng có, hơn nữa có hai nhà.
- Khi nào có thời gian đi xem một chút.
Phạm Ninh chỉ cảm thấy một trận buồn ngủ tấn công tới, nói với Tiểu Đông:
- Chuẩn bị cho ta nước nóng, ta rửa chân xong liền ngủ.
- Dạ!
Tiểu Đông chạy như bay, Phạm Ninh ngáp hai cái, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, hắn cảm giác mình chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ.
Sáng sớm ngày kế, Phạm Ninh đi Quốc Tử Giám báo cáo, ngay sau đó tới hoàng thành, tới loa mã hành thuê một con lừa thay cho đi bộ thật ra thì cũng chỉ là hứng khởi nhất thời của Phạm Ninh, chờ hắn tỉnh táo lại, hắn liền nghĩ đến vấn đề khó khăn thứ nhất hắn căn bản cũng không biết cưỡi lừa, thuê thì cũng làm thế nào được?
Ở thời đại này mà không biết cưỡi lừa, giống như đời sau không biết đi xe đạp vậy, sẽ bị người chê cười, cân nhắc đến vấn đề mặt mũi, Phạm Ninh chỉ có thể tạm thời đè xuống cái ý niệm này.
Xe bò đã tới cổng Tuyên Đức hoàng cung, Phạm Ninh xuống xe bò, trực tiếp đi vào cổng, đi tới cổng, hai tên quân sĩ ngăn cản hắn.
- Hoàng cung trọng địa, người không phận sự không được đi vào.
Phạm Ninh lấy kim bài ra, thoáng qua trước mặt hai người lạnh lùng.
- Biết nó không?
Hai tên quân sĩ bị dọa cho giật mình, là kim bài miễn triệu, hai người vội vàng tránh ra, không dám ngăn trở, Phạm Ninh không quay đầu lại mà bước nhanh về hướng bên trong hoàng cung.
Hắn hôm nay cố ý không mặc quan phục, chính là muốn thí nghiệm uy lực của kim bài này, từ phản ứng kinh hoàng của binh lính gác cổng khi nhìn thấy, tấm kim bài quả nhiên rất phi phàm.
Phạm Ninh đi thẳng tới trước cửa quan nha Quân Khí Giám, nơi này chế tạo binh khí Đại Tống, vận chuyển, phân phát cùng cơ cấu quản lý cất giữ, bất quá ở chỗ này không có binh khí, xưởng chế tạo cùng nơi thí nghiệm chế tạo với kho hàng của Quân Khí Giám tất cả ở ngoài thành, nhưng muốn đi vào xưởng chế tạo cùng sân thí nghiệm, thì nhất định phải lấy được phê chuẩn của Quân Khí Giám.
Phạm Ninh đi vào cửa Quân Khí Giám, chỉ thấy ở giữa là một sân nhà, xung quanh hai bên còn vô số phòng nghỉ chức năng, hắn có chút rầu rĩ, hắn làm sao tìm phòng cung nỏ đây?
Lúc này, một tên quan viên tiến lên hỏi:
- Xin hỏi các hạ tìm ai?
Phạm Ninh khom người thi lễ một cái.
- Tại hạ Quốc Tử Giám đốc học Phạm Ninh, xin hỏi quản lý phòng cung nỏ ở nơi nào?
'Quốc Tử Giám? ' quan viên cảm thấy có chút hoang đường, quan viên Quốc Tử Giám tới Quân Khí Giám làm gì? Chẳng lẽ muốn cho học sinh mượn cung tên luyện tập?
Bất quá tên quan viên không có hỏi nhiều, hắn ta chỉ hành lang bên trái.
- Chính là gian phòng thứ hai từ cuối lên.
- Đa tạ!
Phạm Ninh thi lễ, bước nhanh về phía bên trái hành lang, tên quan viên nhìn bóng lưng hắn, hồi lâu lắc đầu một cái rồi rời đi.
Chốc lát, Phạm Ninh đi tới trước phòng nghỉ, hắn nhìn bảng trên cửa, phía trên ba chữ to: Cung Nỏ Ty.
Cửa không có đóng, khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy một tên quan viên trung niên đang bận rộn sửa sang lại văn thư ở bên trong, nhìn từ quan phục đỏ thẫm của hắn ta, hẳn là một tên quan viên cấp thấp khoảng hàng thất phẩm.
Phạm Ninh đẩy cửa đi vào, cười nói:
- Ta là Quốc Tử Giám đốc học, họ Phạm, xin hỏi vị quan nhân này là?
Quan viên quan sát Phạm Ninh, thấy hắn còn trẻ như vậy, lại là quan viên Quốc Tử Giám, hắn ta có chút không dám tin tưởng, liền hỏi:
- Ngươi có chuyện gì?
Phạm Ninh lấy ra một phần công hàm, đưa cho y.
- Học sinh Thái Học phải luyện tập cung tên, đặc biệt tới mượn một ít cung nỏ.
Công hàm là Tưởng giám thừa viết ra từng đề mục cho hắn, thái học có mở khóa bắn tên, quả thật có nhu cầu mượn cung tên, quan viên nhận lấy công hàm không nhìn, còn nhìn chằm chằm Phạm Ninh.
- Làm sao chứng minh thân phận ngươi?
Phạm Ninh còn quá trẻ, thật là khiến cho người ta hoài nghi hắn là học sinh bình thường giả mạo quan viên.
Phạm Ninh lấy ra kim bài miễn triệu đặt lên bàn.
- Thiên tử ban cho ta tấm kim bài này, có thể chứng minh không?
- A!
Tên quan viên thất kinh, vậy mà là kim bài miễn triệu, hắn ta vội vàng thay đổi thái độ, đổi sang bộ mặt vui vẻ, khom người hành lễ.
- Hạ quan không biết, đắc tội!
Phạm Ninh thu hồi kim bài cười nói:
- Chúng ta làm việc công, quan nhân mời xem công hàm.
Quan viên lúc này mới nhìn kỹ công hàm, sắc mặt thoáng lộ ra ý khó xử.
- Mượn trăm bộ cung tên không có vấn đề, nhưng mượn mười bộ đồ dùng quân nỏ Quân Khí Giám không có tiền lệ, xin hỏi Phạm đốc học, Quốc Tử Giám làm sao lại muốn mượn nỏ?
- Năm nay Thái Học mở khóa nỏ, yêu cầu học sinh hiểu rõ tên nỏ, cũng không phải là vì bắn nỏ, mà là hiểu rõ kết cấu của nỏ, tầm bắn, vân vân…, hy vọng Quân Khí Giám ra sức ủng hộ cho.
Nỏ là vật dân gian cấm dùng, Quân Khí Giám quản lý vô cùng nghiêm khắc, Phạm Ninh nếu như lấy danh nghĩa cá nhân tới mượn nỏ, khẳng định không mượn được, nhưng nếu như là công đối với công, lấy danh nghĩa Quốc Tử Giám tới mượn, đó là một chuyện khác, cái này thì không trái với quản chế quân nỏ Đại Tống.