Tào Tông gật đầu một cái.
- Ta dĩ nhiên cũng là muốn vì Đại Tống cố gắng một phần lực nhỏ, chẳng qua là trước đây ta không nghĩ tới nơi đó lại là đất chăn ngựa, vẫn là Phạm đốc học tầm nhìn độc đáo, nếu đảo này có thể chăn ngựa, Đại Tống có hy vọng phục hưng.
....
Phạm Ninh cáo từ, mấy nhân vật trọng yếu của Tào gia như cũ ngồi chung một chỗ thương nghị chuyện này.
Thật ra thì Phạm Ninh suy nghĩ nhiều rồi, Tào Tông cũng không có dã tâm ôm đảo dựng nước, chẳng qua là ông ta nhìn ra nếu Đại Tống chiếm cứ Mao Nhân đảo làm đất chăn ngựa, tất sẽ trở thành nghiệp lớn muôn đời của Đại Tống, Tào gia tuyệt không thể lạc hậu trong sự nghiệp vì Đại Tống lập nên chiến công trọng đại.
Cái này cũng quan hệ đến trăm năm hưng thịnh của Tào gia.
- Thất thúc, thúc cảm thấy lời có Phạm Ninh có mấy phần đáng tin?
Tào Phó nhỏ giọng hỏi.
Tào Tông cười nói:
- Hắn nói ở Minh Châu gặp một đạo sĩ, lời giải thích này ta căn bản cũng không tin, hắn biết những thứ này nhất định là có duyên cớ khác, nhưng lời hắn nói lại có một chuyện khác ta tin tưởng, hắn chuẩn bị đề cử Triệu Tông Thực làm chủ sứ.
- Hắn như thế nào lại nâng đỡ Triệu Tông Thực lên?
Tào Toàn không hiểu hỏi.
- Hẳn là có quan hệ với Chu gia.
Tào Tông chậm rãi nói:
- Nếu như ta không đoán sai, Chu Nguyên Phong thay Triệu Tông Thực bày ra, đều là ở sau lưng Phạm Ninh sắp đặt, Chu Nguyên Phong chẳng qua là một thương nhân, tuyệt đối không nghĩ tới lợi dụng Tào gia tới chống đỡ Triệu Tông Thực, hôm nay Phạm Ninh nói hắn đề cử Triệu Tông Thực làm chủ sứ, đã xác nhận suy đoán của ta.
- Thất thúc cảm thấy Quan gia sẽ dùng Triệu Tông Thực làm chủ sứ xuất hải sao?
Tào Phó lại hỏi.
Tào Tông cười lên.
- Phạm Ninh còn nhỏ tuổi, so với chúng ta nhìn thấu triệt hơn, loại chuyện lập căn cứ ở hải ngoại, Quan gia làm sao có thể dùng người ngoài, nhất định là dùng hoàng tộc làm chủ sứ, Phạm Ninh đề cử Triệu Tông Thực, thì cho y một cơ hội lập công chuộc tội, Triệu Tông Thực sẽ mượn cơ hội này trở lại tầm mắt của Quan gia, thủ pháp đề cử rất cao minh, không chút dấu vết, Phạm Ninh người này thật không đơn giản mà!
Tào Toàn trong lòng động một cái, vội vàng thấp giọng nói:
- Nghe nói hắn chưa hôn phối, không bằng kéo hắn vào Tào gia?
Tào Tông lắc đầu một cái.
- Loại chuyện này đừng có cố sức, bây giờ phỏng đoán hắn cũng sẽ không cân nhắc đến chuyện này, việc khẩn cấp trước mắt là phải lôi kéo tốt Triệu Tông Thực, ta cảm giác y còn có hy vọng lên ngôi, trước chúng ta không nên lạnh nhạt với y, thôi đi, nói những thứ này cũng không có ý nghĩa.
Tào Tông ngay sau đó phân phó con trai.
- Ngay bây giờ tới trung đình, mời Triệu Tông Thực tới cho ta, ta phải thành thật bàn bạc với y.
.....
Phạm Ninh không tới tiền đường, hắn ngồi ở trên một khối đá lớn, đem kế sách suy nghĩ hai ngày này tập hợp lại, hắn vừa kịp phản ứng, Tào gia hẳn cũng không có ý định ôm đất dựng nước, mà là muốn tham gia thay Đại Tống thực hiện việc nuôi chiến mã, hoặc là Tào gia ở Mao Nhân đảo xây một bãi chăn ngựa, mặc dù không phải là phương hướng kinh doanh chính của Tào gia, nhưng đúng là chuyện liên quan đến đại sự hưng vượng của thế đại gia tộc, Tào gia coi trọng như vậy cũng có thể hiểu được.
Thật ra thì Tào gia chẳng qua là khứu giác tương đối bén nhạy, đi trước một bước, tin tưởng rất nhanh có rất nhiều đại gia tộc sẽ tranh lên trước tham dự vào, nếu như Triệu Tông Thực thông minh một chút, y hẳn phải học làm sao tránh sự truy đuổi bon chen này, đem quyền quyết định giao cho thiên tử.
Phạm Ninh quyết định vẫn là cần thiết thông qua Chu Nguyên Phong nhắc nhở Triệu Tông Thực, phải học cách làm lớn chuyện mà vẫn trong im lặng, càng phải học khiêm tốn trong phồn hoa.
- Phạm thiếu lang.
Sau lưng một giọng nói trong trẻo kéo Phạm Ninh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Phạm Ninh quay đầu, phía sau là nam tử mặc đạo bào, chính là quốc quốc cữu Tào Dật, trước thấy y ngồi ở trên đôn vải, bây giờ mới phát hiện vóc người y rất cao lớn, dùng tiêu chuẩn đời sau, ước chừng ở một thước chín.
- Tào quốc cữu tìm ta có chuyện?
- Chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ uống một ly đi.
Trên mặt Tào Dật mang một tia nụ cười nhàn nhạt.
Phạm Ninh ngạc nhiên.
- Hôm nay là thọ thần của lệnh thúc phụ, cứ như vậy rời đi?
- Ngươi chuyện nên làm đã làm xong, chẳng lẽ còn muốn lưu lại uống mấy ly rượu không thú vị?
Phạm Ninh nghe y nói có ý tứ, cũng nhịn không được bật cười, liền suy nghĩ một chút, hớn hở nói:
- Vậy thì đi đi.
Phạm Ninh còn muốn đánh tiếng chào hỏi với Tào Thi, nhưng suy nghĩ một chút cũng không có cần thiết, đúng như theo như lời cữu Tào quốc, hắn đã làm xong chuyện nên làm, đi hay ở, thật ra thì Tào gia cũng sẽ không để ý.
Hai người liền từ cửa hông rời khỏi Tào phủ, ngồi lên xe bò hướng đường phố Phan Lâu mà đi.
Ở cách vách Chu Lâu, bên trong quán trà Chu Khô Lâu, hai người tìm một gian nhã thất ngồi xuống.
Phạm Ninh quan sát căn phòng cười nói:
- Nơi này ta vẫn là lần đầu tiên tới, Tào huynh thường tới sao.
Tào Dật gật đầu.
- Nơi này thật ra là một bộ phận của Chu Lâu,, Chu Lâu bán rượu, nơi này bán trà, Chu gia ở phương diện quán rượu không khá lắm, chỉ đứng hạng thứ bảy, nhưng trên quán trà làm rất khá, quán trà Chu Khô Lâu đã đứng hạng hai, đứng sau Phàn Lâu, tới nơi này uống trà người người đều cho rằng, Bích Loa Xuân Bình Giang phủ không thua gì phượng trà.
Hai người ngồi xuống, rất nhanh có trà kỹ đi vào điểm trà, Tào Dật khoát tay.
- Ngươi đi đi! Nơi này tự ta làm.
Trà kỹ khom người lui xuống, Tào Dật thuần thục pha trà, y nhìn Phạm Ninh cười nói:
- Ta không biết ngươi giải thích đất Hà Di thế nào, nhưng ta tin tưởng ngươi chưa từng đi.
- Tại sao khẳng định như vậy? Phạm Ninh hăng hái hỏi.
Tào Dật nhàn nhạt nói:
- Bên kia thổ dân hết sức tàn bạo, ngươi căn bản không cách nào xuống thuyền, mới vừa đến gần bên bờ, bọn họ phi giáo bắn tới, cho nên ngư dân Nhật Bổn cũng không dám lên đảo, càng không có ai biết địa hình là bên trong cao, bốn phía thấp dần, ta chẳng qua là dọc theo đảo lớn đi ba trăm dặm (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km) sau đó liền quay lại.
- Bên kia thổ dân nhiều không? Phạm Ninh lại hỏi.
- Chưa nói tới nhiều, nhưng rất tỉnh táo, đối với người ngoài hết sức bài xích, Đại Tống nếu muốn chiếm lĩnh nó để chăn ngựa, một trận máu tanh quyết chiến là không tránh khỏi.
Phạm Ninh trầm tư chốc lát, lại hỏi:
- Đam La đảo phía nam Tân La, Tào huynh đi qua chưa?
Tào Dật gật đầu.
- Đã từng lên, đó cũng là một đảo không nhỏ.
- Đam La quốc trên đảo như thế nào?
- Ta nhìn ra, đó chính là một huyện nhỏ, một tòa thành rất nhỏ, bên trong dân cư chỉ có mấy trăm hộ, ở giữa có xây dựng huyện nha còn nhỏ, đó chính là vương cung, bên ngoài thành đã có không ít nông dân làm ruộng cùng ngư dân, cộng lại hẳn không vượt qua năm ngàn người.
- Quân đội bọn họ thì sao?
- Có thể có quân đội gì? Hơn trăm người duy trì trị an thôi.