Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 412 - Chương 411

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 411
 

Buổi trưa, Phạm Ninh đang ở trong phòng ăn nhỏ dùng cơm trưa, thình lình, Tưởng giám thừa vội vã chạy vào, nhìn thấy Phạm Ninh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, y vội vàng ghé tai nói nhỏ với Phạm Ninh mấy câu.

Phạm Ninh sửng sốt.

- Nhưng ta còn đang dùng cơm.

- Ai nha! Đi về rồi tiếp tục ăn, ta để phòng ăn lại cho một mình ngươi sử dụng, mau đi cùng ta.

- Sư huynh, chuyện gì gấp như vậy?

Tào Thi cười hỏi.

- Thiên tử triệu ta vào cung, nhưng ta còn đang dùng cơm.

Phạm Ninh vừa dứt lời, đối diện đồng loạt bốn con mắt trắng mở to nhìn hắn, cứ giả bộ đi! Coi chừng bị sét đánh.

Phạm Ninh cười hắc hắc, đứng lên nói:

- Ta đi thay quan phục, lập tức đi ngay vào hoàng cung.

Một khắc đồng hồ sau, Quốc Tử Giám có một chiếc xe ngựa chuyên dụng hối hả lái vào hoàng cung, ở nơi đỗ xe chậm rãi ngừng lại, Phạm Ninh xuống xe ngựa, bước nhanh đi về phía Tử Vi điện.

Bên trong ngự thư phòng, Triệu Trinh đang nhìn kỹ báo cáo Phạm Ninh viết, Tống triều cho tới bây giờ không phải vương triều bảo thủ, đối ngoại mua bán hết sức phồn thịnh, mấu chốt là có cơ hội hay không.

Bây giờ Triệu Trinh chợt phát hiện hải ngoại lại có đồng cỏ cùng rừng rậm mênh mông như vậy, không thuộc về bất kỳ đất nước nào, khiến y làm sao không tim đập thình thịch?

Bất kỳ đế vương nào cũng có hùng tâm tráng chí* mở mang bờ cõi, tranh đoạt dải đất hẹp Hà Tây, khai thông con đường tơ lụa cùng với lấy được đất chăn ngựa, Triệu Trinh không tiếc lấy ra toàn lực cả nước cùng Tây Hạ đại chiến, cuối cùng lại có thể thành công hay không, khiến Triệu Trinh làm đau lòng vạn phần.

(* Hùng tâm chí tráng: lòng mạnh mẽ cùng chí hướng lớn lao, một phần nghĩa được hiểu như là tham vọng)

Nhưng phương tây không rõ phương đông rõ, một phần báo cáo của Phạm Ninh cho Triệu Trinh mở ra một cửa sổ mới tinh, khiến cho y thấy được một thế giới khác, y những ngày qua đều đắm chìm trong việc mở mang bờ cõi hải ngoại.

Ở trên ngự án của Triệu Trinh, còn có mấy phần bản đồ, bao gồm từ kho sách trong Hắc Thủy đô đốc phủ Đường Triều quản lý toàn bộ bản đồ lãnh thổ quốc gia tìm ra được, bên trong có vẽ đến sự tồn tại của Khố Hiệt đảo, còn có một phần tấu chương Hắc Thủy đô đốc phủ trình lên cho triều đình, bên trong có quan viên Đường triều miêu tả một ít.

"Trong hang động ghi chép lại lãnh thổ quốc gia trên đảo vạn dặm, đảo phương bắc nghèo nàn lạnh lẽo, mùa đông tuyết rơi nhiều bao phủ sáu thước, cuối mùa xuân dần điều hòa lại, đảo nam lại ấm áp dị thường, rừng rậm tươi tốt, bãi cỏ mênh mông tươi tốt, bờ biển hàng năm không đông."

Cái này thì cho thấy Khố Hiệt đảo vốn là thuộc về lãnh thổ Đường triều, do Hắc Thủy Đô đốc phủ quản lý, trên pháp lý chứng minh Đại Tống lấy lại hòn đảo lớn này là hợp lý hợp pháp, hẳn nên gọi là quay về.

Chính là phần bản đồ cùng tấu chương này khiến cho Triệu Trinh hoàn toàn bỏ đi tia băn khoăn cuối cùng, y quyết định cướp lấy Khố Hiệt đảo cùng Mao Nhân đảo.

Còn đối với Mao Nhân đảo, Triệu Trinh từ đầu đến cuối đều không tìm được bản đồ tương ứng, nhưng nếu đã xác nhận Khố Hiệt đảo tồn tại, vậy hẳn là cũng nói Mao Nhân đảo là chân thực.

Lúc này, một tên hoạn quan ở cửa bẩm báo:

- Khải bẩm bệ hạ, Phạm Ninh tới.

Triệu Trinh nhất thời tinh thần chấn động.

- Mau! Mau để cho hắn vào.

Chốc lát, Phạm Ninh bước nhanh đến, khom người hành lễ.

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

- Ban cho ngồi!

Có hoạn quan dọn tới một tấm đôn lụa.

- Tạ bệ hạ!

Phạm Ninh ngồi xuống.

Triệu Trinh hơi mỉm cười nói:

- Mấy ngày nay đang bận rộn gì?

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần mấy ngày nay kiếm tiền.

- Kiếm tiền?

Triệu Trinh có chút kỳ quái, liền cười hỏi:

- Đang làm gì kiếm tiền sinh nhai?

- Bệ hạ, Quân Khí Giám treo thưởng mười ngàn xâu tiền chiêu mộ nỏ cứng cáp có thể bắn ra ngoài trăm bước xuyên qua khôi giáp quân địch, vi thần muốn lấy được mười ngàn xâu tiền thưởng, những ngày qua liền suy nghĩ chuyện này.

Triệu Trinh ánh mắt sáng lên, phần treo giải thưởng này là hai năm trước y phê chuẩn, đến nay vẫn như còn mới, y vội vàng nói:

- Có tiến triển rồi?

Phạm Ninh lấy ra một phần bản vẽ, đứng dậy trình lên.

- Đây là bản vẽ của vi thần, bên trong một số bộ phận lắp ráp đang mời người chế tạo, mời bệ hạ xem qua.

Phạm Ninh sớm hay muộn đem phần bản vẽ này giao cho Quân Khí Giám, nhưng làm sao bảo đảm quyền sở hữu của hắn? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để thiên tử làm bảo đảm là tốt nhất, cho nên hắn luôn mang theo bản vẽ trên người, tìm cơ hội trình lên thiên tử.

Triệu Trinh mở bản vẽ ra, cẩn thận nhìn, y bị thiết kế năm cái bánh răng hấp dẫn, y nhìn hồi lâu hỏi:

- Nói một chút ý nghĩ của ngươi?

- Bệ hạ, mấu chốt mũi tên nỏ giết quân địch là sức lực, vi thần cân nhắc kéo dài thân nỏ, đem răng nỏ kéo dài về phía sau một thước. Vi thần tính toán đo lường qua, lực bắn vừa đúng gấp ba lần mũi tên ban đầu, bằng vào sức lực binh lính bình thường, là tuyệt đối không cách nào kéo ra dây cung cường đại như vậy.

- Cho nên vi thần liền suy xét nguyên lý máy bắn đá, thiết kế một tổ bánh răng, dùng trụ đồng làm chuyển động bánh răng lớn, lôi kéo bánh răng nhỏ, như vậy nhân lực không cách nào kéo ra dây cung, có thể thông qua bánh răng tùy tiện kéo ra.

- Vi thần phỏng đoán loại nỏ mới này sát thương cách ít nhất hai trăm bước trở lên, có thể tùy tiện bắn thủng khôi giáp quân địch.

Triệu Trinh nghe gật đầu liên tục, Phạm Ninh nói rất có lý, máy bắn đá dựa vào mười mấy người đã có thể đem mấy chục cân đá lớn ném đến ngoài ba trăm bước, chính là lợi dụng máy móc khéo léo tới tiết kiệm sức lực, y cảm thấy loại nỏ mới này thật sự có thể thực hiện.

Triệu Trinh cười nói:

- Phần bản vẽ này để lại chỗ trẫm, nếu như thực hiện được, trẫm khen thưởng ngươi gấp đôi.

- Có bệ hạ cam kết, vi thần không cần lo lắng không lấy được tiền.

Triệu Trinh nghe hắn nói thú vị, không nhịn được ha ha cười to.

- Nỏ mới của ngươi phải đạt yêu cầu mới được, tiền của triều đình nào có dễ lấy như vậy?

Triệu Trinh đem bản đồ giấy để vào trong giỏ, chuyển tới chủ đề chính ngày hôm nay.

Y đem ra cuốn tấu chương cùng bản đồ của Đường triều đưa cho Phạm Ninh cười nói:

- Ngươi xem một chút phần tài liệu này trước đi.

Phạm Ninh dè dặt nhận lấy quyển tấu có hơn ba trăm năm, ở trên bàn từ từ mở ra, lại là cuốn tấu của Hắc Thủy đô đốc phủ, hắn nhìn kỹ một lần, vui vẻ nói:

- Thì ra Khố Hiệt đảo thuộc về Đường triều, vậy Đại Tống thu hồi nó là chuyện đương nhiên rồi.

Triệu Trinh gật đầu.

- Trẫm cũng suy nghĩ như vậy, chỉ là trẫm có phần nghĩ không thông, nơi đó tại sao có thể có bờ biển bốn mùa không đông?

Nguyên nhân này Phạm Ninh ngược lại biết, Khố Hiệt đảo cùng Bắc Hải Đạo ở giữa là một trong phạm vi bốn ngư trường lớn, dòng biển nóng và dòng biểnlạnh giao nhau tại điểm này, bị dòng biển nóng ảnh hưởng, bờ biển phía nam Khố Hiệt đảo không đóng băng cũng rất bình thường.

- Bệ hạ, có lẽ liên quan đến dòng biển nóng, bên kia nước biển tương đối ấm áp, dẫn đến bờ biển không đông, nhưng vi thần cho là, việc khẩn cấp trước mắt, không phải Khố Hiệt đảo, mà là Mao Nhân đảo cùng Đam La đảo, bệ hạ định lúc nào phái người đi trước dò xét?

Bình Luận (0)
Comment