- Ta không đi, đệ nhanh đi đi!
- Vậy gặp lại sư huynh sau.
Phạm Ninh gật đầu.
- Gặp lại sau.
Hắn nhìn Đoàn Du chạy như bay đi xa, năm người này chỉ cần an tâm ở Thái học đi học tốt hai năm, tin tưởng học nghiệp của bọn họ nhất định có thể đại phúc đề cao, hơn nữa đi học ở kinh thành có thể mở rộng tầm mắt, vô cùng hữu ích đối với phần thi sách luận của họ. (Học nghiệp ở đây có hai nghĩa, một là bài vở và bài tập, hai là sự nghiệp học hành, ở đây ý của Phạm Ninh thuộc về nghĩa thứ hai)
Lúc này, tiếng chuông gõ đi học vang lên, Phạm Ninh cũng xoay người đi về quan phòng của mình.
Ở cửa quan phòng của kho sách, Phạm Ninh vô tình gặp Triệu Tông Thực, nhìn dáng dấp hắn đã đợi được một lúc.
- Sao Triệu huynh lại tới đây? Đúng rồi, ta hẳn nên chúc mừng Triệu huynh lên chức. Phạm Ninh cười híp mắt chắp tay nói.
Triệu Tông Thực cười khổ khoát tay.
- Đừng chê cười ta, ta tìm đệ có chuyện quan trọng.
Phạm Ninh thấy Triệu Tông Thực tỏ vẻ căng thẳng, liền cười nói.
- Vậy vào trong ngồi đi.
Hai người đi vào quan phòng, Phạm Ninh đóng cửa lại, khoát tay nói.
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Triệu Tông Thực lại cảnh giác nhìn qua cửa, đem cái ghế dời đến bên cửa sổ, lúc này mới ngồi xuống.
Phạm Ninh không khỏi cười khanh khách. "Người này tính cảnh giác ngược lại thật mạnh, nơi này chính là kho sách, quan viên cao nhất là cửu phẩm, bọn họ tiết lộ bí mật cho ai được?"
Phạm Ninh lắc đầu, ngồi xuống ghế của mình, cười nói.
- Nói đi! Chuyện gì?
Triệu Tông Thực nhỏ giọng nói.
- Ngày mai Quan gia muốn triệu kiến ta.
- Chẳng lẽ hai ngày nay, thiên tử không có triệu kiến huynh sao?
- Không có, chính là mấy ngày trước bỗng nhiên phong chức quan cho ta, lại không có bất kỳ lần triệu kiến nào.
- Vậy huynh lo lắng cái gì?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Là lo lắng về con nuôi của Trương quý phi.
- Đó cũng không phải, trước đó ta đã biết, sẽ không quá để ý chuyện này, có thể ta lo lắng chính là, Quan gia triệu kiến ta làm gì?
Triệu Tông Thực bất an hỏi.
Phạm Ninh trong lòng biết rõ, hắn cười một tiếng.
- Thật ra thì quan gia lần này triệu kiến huynh là chuyện tốt, huynh phải chuẩn bị tâm lý, có thể phải rời nhà mấy tháng.
Triệu Tông Thực tinh thần chấn động, nhìn dáng dấp Phạm Ninh biết là có chuyện, hắn ta vội vàng hỏi.
- Có thể nói cho ta một chút trước hay không, để cho ta có chuẩn bị.
Phạm Ninh suy nghĩ, liền đem đầu đuôi chuyện xây dựng căn cứ chăn ngựa ở hải ngoại nói cho Triệu Tông Thực, Triệu Tông Thực nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói.
- Quan gia là muốn cho ta tới phụ trách chuyện này sao?
Phạm Ninh chậm rãi gật đầu.
- Chuyện này liên quan đến quốc vận Đại Tống, để cho huynh phụ trách là tín nhiệm đối với huynh, phỏng đoán trong năm, huynh cũng sẽ vì chuyện này bận rộn, cơ hội này huynh nhất định phải nắm bắt tốt, hơn nữa chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Triệu Tông Thực ngồi yên chốc lát, hắn ta đột nhiên hạ quyết tâm.
- Ta biết, ta nhất định làm xong chuyện này, không phụ lòng hy vọng của quan gia.
Phạm Ninh vội vàng thấp giọng nói.
- Chuyện này còn cơ mật, huynh không thể nào biết được, ngày mai cũng đừng lỡ miệng nói, nếu như vô tình lỡ miệng nói, huynh hãy nói Tào Dật đã tới tìm huynh.
- Quốc cữu?
Triệu Tông Thực ngẩn ra.
Phạm Ninh cười gật đầu.
- Y vừa đúng là phụ tá của huynh, cùng huynh ra hải ngoại.
- Ta biết, ta sẽ không nói lỡ miệng, đệ không cần lo lắng.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó có người gõ cửa.
- Phạm đốc học, có chuyện khẩn cấp.
Phạm Ninh đi lên trước mở cửa, chỉ thấy đứng ở phía ngoài là trưởng kho Phùng Diệt Liêu, phía sau còn mấy tên quan viên đi theo.
- Phùng trưởng kho, bọn họ là?
Một tên quan viên tiến lên ôm quyền hành lễ.
- Chúng ta là người của Quân Khí Giám, La giám sự mời ngài đi qua một chuyến.
Quân Khí Giám đến tìm mình, Phạm Ninh tự nhiên nghĩ tới nỏ mới, hắn ngồi lên xe ngựa Quân Khí Giám, xe ngựa lăn bánh hướng về phía bắc ngoài thành, đi ngang qua Đại Tướng Quốc Tự, Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hô.
- Trước tien đi Điều Điềm Thủy ngõ Đông Nhị một chuyến, đi lấy một thứ.
Hắn vừa mới nhớ tới, thợ mộc ở Điều Điềm Thủy ngõ Đông Nhị hẳn đã làm xong thứ kia, đi phường nỏ bên ngoài thành vừa vặn có thể dùng đến nó.
Xe ngựa quay đầu chạy về hướng Điều Điềm Thủy hẻm Đông Nhị, không lâu lắm, Phạm Ninh lấy được vật phẩm, xe ngựa tiếp tục chạy về hướng bắc.
Bên trong xe ngựa, Phạm Ninh cẩn thận lắc lư nòng sắt cùng bánh răng lão thợ mộc chế tạo, có thể nói hết sức tinh xảo, Phạm Ninh không biết lão thợ mộc làm sao mà làm ra được, trơn nhẵn, đều đặn, cạnh bên không có một chút sắc nhọn, thật là giống như dùng máy cắt gọt mà thành, năm cái bánh răng đặt ở trong nòng sắt, phù hợp tới mức hết sức hoàn mỹ, nhẹ nhàng chuyển động bánh răng lớn, bốn bánh răng nhỏ khác đều bắt đầu chuyển động nhịp nhàng.
Bên ngoài nòng sắt, cây trục có lỗ thủng, tiện việc dùng gậy đồng cắm vào trong lỗ thủng, điều khiển rất đơn giản, có cái linh liện nòng cốt này, thần tí nỏ có thể tạo ra.
Quân Khí Giám ở Đại Tống, các nơi có hai mươi mấy xưởng, chế tạo từ quốc kỳ, trống trận đến binh khí khôi giáp thậm chí là thuyền chiến và các loại vật tư quân sự, có thợ mộc gần năm chục ngàn người, trong đó riêng phía bắc ngoài kinh thành đã có tám xưởng, vạn thợ mộc, mà viện cung nỏ kinh thành chính là một trong số đó, thợ thủ công cung tên cùng mũi tên nỏ đã là một ngàn không trăm bốn mươi hai người.
Quan viên cao nhất Quân Khí Giám tên là La Tuấn, y đảm nhiệm sương đô binh mã sử, quản lý Quân Khí Giám, hắn ta phụng thánh ý, dùng một phần bản vẽ không rõ lai lịch chế tạo nỏ mới, tiếc rằng làm mấy ngày, ở chỗ mấu chốt vẫn không thể tách rời, khiến hắn ta hết sức phiền muộn, hắn ta cam kết với quan gia mười ngày, nếu không làm được, làm sao hướng giao phó với quan gia.
Cũng may trên bản vẽ có ghi 'Phạm Ninh Quốc Tử Giám', lại hỏi thăm được Phạm Ninh là tân khoa Tiến sĩ, hạng nhất đồng tử khoa, trước mắt ở Quốc Tử Giám đảm nhiệm đốc học, lúc này hắn ta mới lệnh cho người đi mời Phạm Ninh tới chỉ điểm.
La Tuấn đang trong phòng uống trà, ngoài cửa có người bẩm báo.
- Khởi bẩm tri giám, đã mời Phạm đốc học tới rồi.
La Tuấn vội vàng đi ra ngoài đón, chỉ thấy mấy tên quan viên vây quanh một thiếu niên vóc dáng rất cao đi tới, La Tuấn không dám thờ ơ, vội vàng ôm quyền hành lễ.
- Hạ quan trông chờ Phạm đốc học đã lâu?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Nỏ mới đã làm xong rồi?
La Tuấn lộ vẻ xấu hổ, thở dài nói.
- Đã tạo xong hơn mộtnửa, nhưng ở chỗ mấu chốt khó làm cho tới, chính là mấy cái bánh răng kia, bản vẽ của Phạm đốc học xem không hiểu rõ lắm.
Phạm Ninh ngẩn ra, có bản vẽ tại sao còn làm không được?
Ý nghĩ trong lòng hắn xoay chuyển, nhất thời biết, bản vẽ hắn cho thiên tử là toàn bộ bản vẽ nỏ, ở một ít chi tiết quả thật không rõ ràng lắm, mà bản vẽ cho lão thợ mộc lại là bản vẽ phóng đại cục bộ, lão thợ mộc dĩ nhiên tạo ra được.