Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 417 - Chương 416

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 416
 

Lý Đại Chí cùng năm người đồng dạng nhận rất nhiều ân huệ của Chu Bội, sớm đã coi nàng là sư tỷ, đối với Liễu Nhiên vẫn không có sắc mặt tốt.

Mấy người nghiêm mặt ở thang lầu, tất cả trợn mắt nhìn, không định nhường đường, lúc này, chưởng quỹ chạy tới nói:

- Các vị, coi như nể mặt ta đi! Đừng gây chuyện ở tiểu điếm, giúp một chút.

Lý Đại Chí nghĩ đến bọn họ còn phải tham gia khoa cử, liền hướng mọi người nói:

- Hôm nay tâm tình chúng ta không tệ, không muốn bị một vài người phá hỏng, chúng ta đi thôi!

Mọi người đều hung ác trợn mắt nhìn Liễu Nhiên, lúc này mới vội vã đi.

Nhìn bóng lưng năm người đi xa, một tên đồng bạn hỏi:

- Liễu hiền đệ, bọn họ là người nào?

Liễu Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

- Một bầy chó săn của người nào đó.

- Người nào đó lại là người nào?

Đồng bạn càng hiếu kỳ hơn hỏi.

- Chính là Phạm Ninh, Lý huynh biết không?

- Thì ra là hắn.

Đồng bạn không khỏi ngạc nhiên

Phạm Ninh trước mắt ở tại nhà mới của hắn, trước mắt trừ hắn ra, mẹ cùng muội muội hắn mùa thu năm ngoái dọn tới kinh thành cùng con trai đoàn tụ, đồng thời cũng mang đến mấy nha hoàn, khiến cho nhà mới không lạnh tanh nữa, bất quá cha bởi vì quả thực không đi được, lần này liền chưa có tới kinh thành.

Qua năm, Phạm Ninh cũng đã mười bảy tuổi, vóc người hắn lại cao hơn mấy tấc, trở nên vai rộng lưng to, tướng mạo trẻ con mẫu mực hết sức chí khí, khuôn mặt hơi có vẻ cao gầy, da cũng so với thời niên thiếu trắng ra không ít, nhìn chính là một thư sinh thanh nhã văn nho trẻ tuổi.

Phạm Ninh hai năm nay, quan vận không tệ, năm ngoái hắn có công hiến Thần Tí Nỏ, quan thăng một cấp, được phong tòng thất phẩm triều tán lang, mấy tháng sau lại bởi vì đội thămdò tìm được Mao Nhân đảo cùng Khố Hiệt đảo, thiên tử Triệu Trinh mừng rỡ, luận công ban thưởng, ban cho Phạm Ninh làm huyện tử tước.

Đầu năm khảo hạch đồng tử khoa Tiến sĩ kết thúc, Phạm Ninh cũng đi theo thăng một cấp, thăng làm chính thất phẩm tuyên đức lang, đảm nhiệm Thiên Chương Các thừa chỉ, Thiên Chương Các thừa chỉ chẳng qua là chức quan của hắn, chức vụ cụ thể hắn phái đi đảm nhiệm còn chưa có xác định, cho nên khoảng thời gian này hắn trên căn bản nhàn rỗi không có việc gì làm.

Hắn phần lớn thời gian đều ở ngoại thư phòng trong phủ sống qua ngày, ngoại thư phòng chính là lầu ba Thúy Vân Lâu, nơi này tầm nhìn rộng rãi, xuyên thấu qua cây đại thụ lá mới dài ra, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trên đường chính cùng trên cầu, bất quá đại thụ một khi trở nên dày đặc, hắn liền chẳng nhìn thấy gì nữa.

Phạm Ninh lúc này đứng ở trước cửa sổ, nhìn chăm chú Thúy Vân Phong trong đình viện, chỗ ngồi này năm đó là vật quý trấn trạch của lão gia tử Chu Lân, sau bao thăng trầm rốt cuộc được chuyển vào nhà mới của Phạm Ninh, trở thành vật quý trấn trạch của hắn.

Ban đầu lúc khối đá Thái Hồ được chở vào kinh, dẫn tới vô số người vây xem đá đẹp, Nhữ Dương vương Triệu Văn Lý lại một lời ra giá ba chục ngàn xâu tiền mua nó, Phạm Ninh làm sao có thể đáp ứng, đây là Chu Bội mất sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục tổ phụ tặng nó cho hắn làm lễ vật thăng quan, phần nhân tình này, chớ nói ba chục ngàn xâu, dù là một trăm ngàn xâu cũng không thể bán.

Lúc này, thang lầu nhẹ vang lên tiếng chân, Phạm Ninh như có cảm giác, vừa quay đầu lại, một khuôn mặt nhỏ bé đang lén lén lút lút ở cửa ngó dáo dác, Phạm Ninh cười nói:

- Không cần núp, ta nhìn thấy muội từ lâu rồi.

Cửa mở ra, chỉ thấy một tiểu nương năm sáu tuổi xách một bình trà cười hì hì đi tới.

- Đại ca, muội tới đưa trà cho huynh.

Tiểu nương tử này chính là em gái A Đa của Phạm Ninh, năm nay đã sáu tuổi, thích nghe nhất là chuyện cổ tích, đặc biệt là câu chuyện thần tiên hải ngoại, mỗi lần đều nghe như mê như say.

Phạm Ninh đi lên trước nhận lấy bình trà, bên trong chỉ có nửa bình trà, phỏng đoán một nửa kia lúc lên lầu đã bị bé chạy nhảy mà làm đổ mất rồi.

Phạm Ninh cười khổ một tiếng, tự rót cho mình đầy một chung trà.

Lúc này, A Đa thò đầu nhìn thấy trên bàn có một bức vẽ hải ngoại, lập tức vui vẻ reo lên:

- Ta biết, đây là nước Nhật Bản, mặt tây của nó trong đại dương có quái ngư hai đầu, còn có tướng quân tôm cùng Bắc Hải Long vương, bên này là Mao Nhân đảo, trên đảo có hầu yêu cùng gấu quái, hầu yêu dùng thương dài, gấu quái sử dụng đại chùy, người lên đảo rất nguy hiểm, phải dùng rồng bay mới có thể lên đảo.

Những thứ này đều là câu chuyện thần tiên Tào quốc cữu kể cho nàng, cũng là dùng một tấm bản đồ, nhưng không giống bản đồ này của Phạm Ninh, bản đồ của Tào quốc cữu là hải đồ tu tiên.

Bản đồ hàng hải của Phạm Ninh là thiên tử Triệu Trinh ban cho hắn, trên đó vẽ ba lần thành quả dò xét ra biển, bao gồm một lần xung đột nhỏ với thổ dân địa phương ở Mao Nhân Đảo, giết chết mười mấy tên thổ dân, nhưng cũng có ba tên thủy thủ bất hạnh bỏ mạng.

Hai năm này, Triệu Tông Thực một mực ở chuẩn bị chính thức xuất chinh ở cửa ngõ khu vực Trường Giang, đã gần như chuẩn bị hoàn thành, sau đầu mùa xuân thì sẽ lên đường xuất chinh.

- Đại ca, muội muốn câu chuyện thần tiên.

A Đa kéo tay ca ca năn nỉ, đây cũng là nguyên nhân thực sự bé tới tìm ca ca.

- Được! Đại ca liền kể câu chuyện một lão thần cây cho muội.

Phạm Ninh ôm em gái ngồi ở trên đùi mình, chỉ quần đảo Lưu Cầu, kể cho nàng câu chuyện thần tiên hắn tự biên.

(* Tên tiếng nhật là quần đảo Ryukyu, tiếng Hán Việt gọi là quần đảo Lưu Cầu, là bộ phận của quần đảo Nansei mà về mặt hành chính thuộc vùng Ryukyu, tỉnh Okinawa, Nhật Bản)

- Trong này cất giấu một hòn đảo, người phàm đều không nhìn thấy nó.

- Thần tiên mới có thể nhìn thấy sao? - A Đa hỏi.

- Cũng không hoàn toàn đúng, người phàm chỉ cần ăn một viên thiên mục quả của núi Côn Lôn là có thể nhìn thấy nó.

A Đa chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi:

- Nơi này có thần tiên sao?

- Đại ca nói cho muội biết, hòn đảo này gọi là Thần Mộc đảo, trên đảo có một thần thụ, trăm ngàn năm trước, Tây Vương Mẫu để lạc mất một cây thần xuống nhân gian lớn lên, thân cây phải ba ngàn người mới có thể ôm lấy, cây cao bốn chục ngàn tám ngàn trượng, nối thẳng đến thiên đình…

----------oOo----------

Mấy năm này Chu gia trên con đường làm quan quả thực không thuận lợi, Chu Hiếu Vân cha Chu Bội năm ngoái thăng làm bí thư thiếu giám, quản lý chuyện Tế Châu, mặc dù thăng một cấp làm tòng ngũ phẩm, nhưng thực quyền lại hạ xuống rất nhiều, hơn nữa bị phân phối ra bên ngoài làm châu quan, ở một trình độ nào đó cũng là rời khỏi trung tâm quyền lực.

Con đường làm quan của Chu Nguyên Tuấn càng gặp gập ghềnh lớn, hắn ta nguyên là xu mật phó sử, năm ngoái điều nhiệm Phu Văn Các học sĩ, tuy nhiên cũng thăng một cấp làm tòng tam phẩm, nhưng mọi người đều biết, các vị học sĩ vào điện, trên thực tế chính là quan cao chuyển sang thoái lui trước, trên căn bản mất đi quyền lực, lăn lộn hai ba năm liền cáo lão về quê.

Nhưng Chu Nguyên Tuấn mới sáu mươi tuổi, cách tuổi rút khỏi quan trường còn những mười năm, điều này hiển nhiên không phải là rút khỏi quan trường, mà là một kiểu bị ghẻ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment