Ngược lại, con đường làm quan của Liễu gia mây xanh thẳng tiến, Liễu Vân cha của Liễu Nhiên năm ngoái được thăng làm Lại bộ thị lang, chủ quản Thẩm Quan Viện, quyền lực trong tay tăng vọt, trở thành đối tượng người người truy đuổi.
Dĩ nhiên, không ít quan lớn triều đình cũng rối rít ném tới tú cầu thông gia với Liễu gia, Liễu Nhiên con trai Liễu Vân vừa mới mười tám, lại từng là đồng tử khoa tiến sĩ, tiền đồ rộng mở, quan đại thần đều hy vọng gả con gái mình cho Liễu Nhiên, ngay cả Liễu Vân cũng rất động tâm, hắn ta cũng cảm thấy con trai không cần phải nhìn chằm chằm cháu gái Chu gia không buông như vậy, tiểu nương tử kia rõ ràng không coi con trai ra gì, hà tất phải tự mình làm mình không vui?
Buổi chiều, Liễu Nhiên đi tới thư phòng phụ thân, khom người nói:
- Cha gọi hài nhi?
Liễu Vân gật đầu.
- Con vào đi!
Liễu Nhiên đi vào thư phòng, xuôi tay đứng ở trước mặt phụ thân, Liễu Vân nhìn ái tử hỏi:
- Ngày hôm qua cha cùng Hứa đại học sĩ tán gẫu, hắn ta nói cho ta, năm nay cháu gái hắn ta mới mười sáu, dáng dấp mỹ mạo đoan trang, còn chưa đính hôn với ai, nói bóng gió cũng rất rõ ràng, không biết con...
Không đợi cha nói xong, Liễu Nhiên lúc này lắc đầu.
- Hài nhi tạm thời không cân nhắc chuyện cá nhân, thỉnh phụ thân thứ lỗi.
Liễu Vân biết tâm tư nhi tử, hắn ta mặt trầm xuống, không vui nói:
- Tiểu nương tử Chu gia có gì tốt? Chu gia ở trong chính trị đã thất thế, cưới nàng chỉ có thể có chút tiền tài, trên con đường làm quan lại không có phân nửa trợ giúp, con đừng có hồ đồ thêm nữa!
Liễu Nhiên vội vàng quỳ xuống nói:
- Cha, ở Ngô Giang nhắc tới nhà giàu có, luôn là Chu một Liễu hai, mấy thập niên qua Liễu gia đều bị áp chế ở phía dưới, hài nhi nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải khiến Chu gia nhận thua, cam tâm gả con gái cho hài nhi, chỉ cần lần này Chu gia cúi đầu, như vậy Liễu một Chu hai cũng sẽ không quá xa.
- Vả lại con em Chu gia người có thiên phú không nhiều, nếu hài nhi cưới Chu Bội, tài sản của Chu gia sớm muộn sẽ rơi vào trong tay hài nhi, hài nhi có quyền thế của Liễu gia cùng tiền của của Chu gia, lo gì con đường làm quan không mạnh? Bái khanh nhập tướng cũng không phải không có khả năng!
Liễu Nhiên lời nói này nửa thật nửa giả, thèm muốn tiền tài của Chu gia là thật, ham muốn sắc đẹp Chu Bội cũng là thật, nuốt không trôi cục tức này cũng không có nói sai, chẳng qua là không vì Liễu gia, mà là vì mình, Chu Bội càng cự tuyệt hắn, dục vọng chinh phục của hắn ta càng mãnh liệt, huống chi đối thủ của hắn ta còn là Phạm Ninh.
Liễu Nhiên từ đầu đến cuối không quên được nỗi nhục nhã lúc thi khoa cử, hạt giống trả thù ngay ở một khắc đó đã được gieo xuống trong lòng hắn ta, hắn ta ở những phương diện khác đều không cách nào so sánh cùng Phạm Ninh, hắn ta liền trông cậy vào ở phương diện nữ nhân có thể thắng được Phạm Ninh, đoạt Chu Bội vào trong tay, để cho Phạm Ninh tuyệt vọng nhìn hắn ta cùng Chu Bội vào động phòng.
Một phen trần thuật của Liễu Nhiên cũng đánh động cha hắn Liễu Vân, Liễu Vân hiểu rõ Chu gia, mặc dù đào tạo không ít môn sinh, nhưng con cháu đời thứ ba Chu thị lại không có tài hoa hơn người, thậm chí cũng tương đối bình thường, có lẽ thật có một ngày, con trai mình thật có thể khống chế được tài sản của Chu gia.
Mặc dù người Ngô Giang đều nói Chu một Liễu hai, nhưng trong lòng Liễu Vân rất rõ ràng, tài sản Chu gia và Liễu gia chênh lệch to lớn, Liễu gia ở Bình Giang phủ ngay cả hai mươi hạng đầu cũng không vào được, nhưng tài sản của Chu gia ở Bình Giang phủ xếp hạng thứ nhất, hơn nữa cao cao tại thượng, nếu như con trai mình thật sự khống chế được tài sản Chu gia, vậy không riêng gì đối với cá nhân nó vô cùng hữu ích, đối với sự phát triển của Liễu gia cũng là một xúc tiến vô cùng lớn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Liễu Vân liền gật gật đầu nói:
- Nếu con nói như vậy, chuyện này liền suy nghĩ thêm một chút đi! Tạm thời chưa kết luận.
Ngay tại lúc cha con Liễu thị ở trong thư phòng hiệp thương hôn sự, Chu Nguyên Tuấn cũng đi tới phủ tam đệ Chu Nguyên Phong.
Cha Chu Bội đảm nhiệm Tế Châu tri sự, dẫn vợ đi nhậm chức, nhưng trưởng tử Chu Triết không cách nào đi theo bọn họ hòa nhập hoàn cảnh mới, chỉ có thể để trưởng tử cùng nữ nhi giao phó cho tam thúc Chu Nguyên Phong.
Sở dĩ không giao trưởng tử cho nhị thúc Chu Nguyên Tuấn, thật sự là bởi vì con trai trưởng Chu Triết không thích nhị tổ phụ này, ở trong phủ nhị tổ phụ, sẽ chỉ khiến con trai càng nóng nảy.
Huống chi con gái Chu Bội cũng kiên quyết không chịu ở trong phủ nhị tổ phụ, Chu Hiếu Vân cũng chỉ đành đem con gái kính nhờ tam thúc Chu Nguyên Phong.
Chu Nguyên Tuấn rất không thích tam đệ này, lão cùng Chu Nguyên Phong là cùng cha khác mẹ, lão là con trai trưởng, mà Chu Nguyên Phong là thứ xuất, hai người tuổi tác tương đương, chỉ chênh lệch mấy tháng.
Từ nhỏ quan hệ hai người cũng rất tệ hại, Chu Nguyên Tuấn học nghiệp ưu tú, mà Chu Nguyên Phong học nghiệp tệ hại, khiến cho Chu Nguyên Tuấn từ trong xương tủy đã xem thường tam đệ.
Loại kỳ thị này kéo dài mấy chục năm, đã sớm ăn sâu bén rễ, thậm chí ảnh hưởng đến con cháu bọn họ, hai mươi mấy con cháu Chu Nguyên Tuấn chưa bao giờ chủ động qua lại với con cháu Chu Nguyên Phong, chỉ có ở nơi thờ cúng gia tộc mới tình cờ tụ chung một chỗ, có thể coi là tụ chung một chỗ chứ cũng không để ý tới nhau.
Cũng may có huynh trưởng Chu Nguyên Phủ, ông duy trì cả gia tộc gắn kết, nếu không phải nhờ cố gắng của ông, sợ rằng Chu gia đã sụp đổ ở mấy thập niên trước rồi.
Nhưng hôm nay Chu Nguyên Tuấn lại không thể không tới trong phủ Chu Nguyên Phong, lão phải tìm được Chu Bội, khuyên nàng đồng ý đính hôn với Liễu gia, lời đồn đãi đại học sĩ Hứa gia muốn cùng Liễu gia liên hôn khiến Chu Nguyên Tuấn đau nhói.
Phía sau đài Liễu gia dựa lưng vào là lão tướng quốc Yến Thù, dựa vào sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Yến Thù trong triều, Liễu Vân lại tiếp tục lên chức là không nghi ngờ chút nào, rất nhanh có thể trong năm năm thăng lên Tham tri chính sự.
Nếu như Chu Bội cùng Liễu Nhiên định hôn, như vậy coi như Lại Bộ Thị Lang, Liễu Vân có thể cho bản thân một giấy thông hành sai phái, lấy tư cách đảm nhiệm quan sai phái học sĩ, đó chính là một chuyện khác, nói không chừng hắn ta còn có thể đảm nhiệm phó tướng.
Bây giờ Chu Nguyên Tuấn một cước dừng trên ngã ba thối sĩ*, mà cái chân còn lại cũng dừng ở dừng trên đường lớn đảm nhiệm chức tướng quốc, có thể nói đứng tại lối rẽ vực thẳm và thiên đường, mà nhân vật then chốt định đoạt hướng đi hắn ta là đường tôn nữ Chu Bội, Chu Liễu liên hôn ư! Ai nói hôn nhân không phải cơ sở chính trị?
(*:chuẩn bị rơi vào cảnh thôi không làm quan, bị triều đình lạnh nhạt)
Chu Nguyên Tuấn bước vào cửa phủ nhà tam đệ, Dương quản gia cười theo tiến lên đón tiếp.
- Thì ra là nhị lão gia tới.
- Đệ đệ của ta có ở nhà không?
- Lão gia nhà ta buổi trưa đi ra ngoài, vẫn chưa về.
Chu Nguyên Tuấn thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: