Phạm Ninh biết than đá của Nhật Bản chứa lượng lưu huỳnh quá lớn, không thích hợp đốt lửa sưởi ấm, chỉ có thể dùng để tinh luyện kim loại, nung gạch.
Hắn lắc đầu cười nói:
- Đốt than đá dễ dàng sinh ra độc khí, chỉ có thể đốt ở bên ngoài, trong phòng đốt còn phải chuẩn bị lò sắt, phải dùng tôn làm ống khói, quá xa xỉ, dù sao nơi này vật liệu gỗ rất nhiều, mùa đông đốt vật liệu gỗ tương đối ổn.
- Như vậy đi! Vẫn làm nhà gỗ, gỗ không cần cưa tách ra, trực tiếp dùng nguyên gỗ xây dựng, nhưng mỗi phòng bên trong phải dùng gạch khối dựa vào tường xây lò lửa, thuận lợi mùa đông nhóm lửa sưởi ấm, cho nên ít nhất một mặt tường phải dùng gạch xây, lò cùng ống khói đều phải dùng gạch, có thể đem tường gạch đặt ở phía bắc, các ngươi hiểu ý ta không.
Hai người gật đầu.
- Chúng ta hiểu ý của ngự sử.
- Nắm bắt thời gian xây nhà, ta cho các ngươi dùng nhân lực tráng đinh.
Hắn ngay sau đó quay đầu ngựa lại chạy về hướng trại lính, không lâu lắm, Phạm Ninh đi tới đại trướng trung tâm, Địch Thanh cùng Lâm Nhuệ đang thương nghị gì đó, thấy Phạm Ninh đi vào, Địch Thanh cười nói:
- Phạm đại quan nhân, vừa vặn không cần phái người đi tìm ngươi.
- Ta cũng phải tìm các vị.
Phạm Ninh cười đi vào đại trướng.
- Các vị nói trước đi, nhìn có vẻ không phải chúng ta suy tính là cùng một chuyện.
Lâm Nhuệ khom người nói:
- Ngày hôm qua ta đi tìm tù trưởng Côn tộc, lão nói cho ta, mùa đông Côn Châu hết sức giá rét, tuyết đọng cao đến phần eo người, ta phỏng đoán ở lều vải khó mà chống lạnh qua đông, cho nên ta cùng Địch soái thương lượng, các binh lính tốt nhất có thể sửa chữa phòng ở.
Địch Thanh áy náy nói với Phạm Ninh:
- Chuyện này hai tháng trước, Phạm ngự sử từng nhắc nhở chúng ta, chẳng qua là ta cùng kinh lược sử cũng không quá để trong lòng, bây giờ nhìn lại, Phạm ngự sử quả thật nhìn thấy rõ ràng phía trước, không biết bây giờ khắc phục còn kịp hay không.
Phạm Ninh gật đầu cười.
- Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau, ta chính là tới nói chuyện này.
Địch Thanh mừng rỡ.
- Vẫn còn kịp?
- Bây giờ cách trận tuyết rơi đầu còn nửa tháng, chỉ cần nắm chắc thời gian, hẳn tới kịp, bất quá ta cần nhân công, ít nhất phải hai ngàn binh lính.
- Muốn nhiều người như vậy? Địch Thanh kinh ngạc.
Trên thực tế bây giờ trên đảo còn có năm ngàn binh lính, trong đó một ngàn binh lính đóng quân ở trường ngựa phía bắc, ngoài ra hai ngàn binh lính xây dựng kho hàng, còn dư lại hai ngàn binh lính ở trại lính huấn luyện, Phạm Ninh muốn hai ngàn binh lính, tương đương với cần tất cả mọi người, Địch Thanh đương nhiên là có chút do dự.
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Thật ra thì hai ngàn binh lính ta vẫn còn chê ít, nhưng không có cách nào, một ngàn binh lính đi đốn củi, chuẩn bị tạo phòng cùng vật liệu gỗ trú đông, một ngàn binh lính tham dự tạo phòng, như vậy, ta bảo đảm trong vòng một tháng xây dựng lên năm trăm căn nhà gỗ.
Địch Thanh cũng biết bây giờ không có thời gian huấn luyện, bảo đảm binh lính cùng thuyền phu thợ mộc sống qua mùa đông mới là việc khẩn cấp trước mắt, y trầm tư chốc lát, liền gật đầu, nói với Lâm Nhuệ:
- Ta tán thành ý kiến của Phạm ngự sử, hai ngàn binh lính toàn bộ tham dự đốn củi cùng xây nhà.
- Ti chức tuân lệnh.
Theo quân lệnh truyền đạt xuống, vận động đốn củi cùng xây nhà khí thế ngất trời bắt đầu triển khai, toàn bộ đường thành cùng rừng rậm lân cận biến thành công trường lớn khí thế sục sôi.
Phạm Ninh dẫn Từ Khánh lên thuyền, ngồi thuyền lớn tâm sự nặng nề đi về phía bãi cỏ phương bắc, nếu như ngựa Trung Nguyên từ đầu đến cuối không cách nào thích ứng đất màu cùng khí hậu Côn Châu, vậy chiếm lĩnh Côn Châu còn có ý nghĩa gì?
.....
Phạm Ninh ngồi thuyền lớn chỉ mất ba ngày đã tới trường ngựa, so sánh lần đầu tiên ước chừng dùng năm ngày, lần này đi bắc giảm được rất nhiều thời gian, hơn nữa dưới tình huống ngược chiều gió, điều này đều nhờ vào thuyền viên càng ngày càng đối với tình hình biển phụ cận.
Mặc dù đường biển hết sức tiện lợi, nhưng xây dựng một kế hoạch đại lộ nối thẳng nam bắc còn bị Phạm Ninh liệt vào loại phương án ất, cũng chính là hạng mục phải sang năm bắt đầu thực hiện, dẫu sao lục địa đại biểu cư trú, một khi sửa thông con đường, số lớn người Hán phía bắc sau khi di chuyển sang Côn Châu, hai bên đường sẽ từng bước xuất hiện thôn trang.
Mặt khác, đường biển cũng tương đối nguy hiểm, hai tháng trước, một chiếc tàu chở hàng vận chuyển lương thực ngay tại bờ biển kế cận đụng đá ngầm chìm nghỉm, tổn thất hơn mười ngàn thạch lương thực và mười mấy tên thủy thủ, dĩ nhiên, tính tiện lợi hải vận cùng vận chuyển đường bộ không cách nào so sánh, coi như sửa thông con đường, vận tải đường bộ cũng không có khả năng thay thế hải vận, chẳng qua là gặp phải lúc tình huống biển không tốt, dư ra một cách lựa chọn khác.
Trên thuyền lớn, Phạm Ninh đứng ở bên mạn thuyền chăm chú nhìn đất liền phương xa, lúc này, Từ Khánh cười hỏi:
- Tiểu quan nhân, chúng ta định chiêu mộ bao nhiêu nhân công Nhật Bản tới nơi này làm việc?
Phạm Ninh nhìn y, kỳ quái hỏi:
- Ngươi làm sao nghĩ ra được mà hỏi cái vấn đề này?
- Ta ngày hôm qua cùng các binh lính nói chuyện phiếm, mọi người nói tới chuyện này, có mấy binh lính còn muốn lưu lại ở Côn Châu an cư, cưới thêm một nương tử Nhật Bản trẻ đẹp.
Nói xong, Từ Khánh lại cười tự giễu bổ sung nói:
- Ta phỏng đoán những binh lính này là bị tiểu nương tử Nhật Bản trong tửu lâu câu dẫn rồi.
Phạm Ninh cười cười.
- Kế hoạch sơ bộ chiêu mộ mười ngàn lao công, sửa thành, xây đường, đào mỏ, phát gỗ, xây dựng bến thuyền, ngoài ra chiêu mộ một ngàn tiểu nương tử trẻ tuổi, chủ yếu xử lý những chuyện như thức ăn, dệt vải, vắt sữa các loại, bất quá ta lo lắng không nhất định tuyển được.
- Nhất định có thể tuyển được.
Từ Khánh cười.
- Ta nghe Dư Hiếu Niên nói, quốc nội Nhật Bản liên tục chiến loạn không ngừng, các loại thu thuế nhiều vô số kể, dân chúng bình thường bị buộc không có đường sống, chớ nói tiền công, có thể ăn cơm no thì phải dập đầu cảm ơn trời cao.
Phạm Ninh gật đầu, thật ra thì hắn cũng cho rằng như thế, chờ đầu mùa xuân sang năm sau chiêu mộ thêm công nhân.
Thuyền bè chậm rãi cập bến, Phạm Ninh xuống thuyền, đô giám trường ngựa Dương Vân sớm nhìn thấy thuyền lớn, lập tức chạy tới bến thuyền nghênh đón.
Lần này Quần Mục Ty tổng cộng phái mười tám tên quan viên cùng bảy bác sĩ thú y tới Côn Châu thành lập bãi chăn nuôi, trong đó ba tên quan viên ở lại Đam La đảo, còn lại mười lăm tên quan viên cùng bảy bác sĩ thú y đi tới Côn Châu, quan viên cao nhất là một tên phó đô giám, quan viên tòng thất phẩm, trừ mười lăm tên quan viên ra, còn có trăm người chăn nuôi, dĩ nhiên so sánh với năm ngàn con ngựa, số người quả thật không đủ, chăn ngựa của triều đình quy định là năm con do hai người chăn cùng một tên lính, năm mươi con ngựa do một tên mục đầu quản lý.
Bất quá triều đình là nuôi nhốt, mà nơi này là nuôi thả, lại không giống nhau, cho nên lại chiêu mộ trăm người hỗ trợ chăn ngựa Côn tộc, rồi mới miễn cưỡng chiếu cố.