Quan nha trường ngựa và chuồng ngựa cách bờ biển không xa, ở trên một ngọn núi, Dương Vân cưỡi ngựa chạy như bay đến, hắn ta xoay mình xuống ngựa hành lễ.
- Tham kiến Phạm ngự sử!
- Như thế nào?
Phạm Ninh vội hỏi:
- Tình huống ngựa như thế nào, có chuyển biến xấu hay không?
- Không có thay đổi xấu, chuyển biến tốt.
Dương Vân lộ vẻ vui mừng, miệng than thở.
- Rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân.
Phạm Ninh nhất thời mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Là nguyên nhân gì?
Dương Vân khoát tay ngăn lại.
- Tới thự nha. Chúng ta vừa đi vừa nói.
Hai người cùng nhau đi tới hướng thự nha ngoài mấy dặm.
- Ngựa xảy ra chuyện là bởi vì trúng độc, nơi này có một loại cỏ, chúng ta chưa thấy qua, Đại Tống hẳn không có, loại cỏ này bản thân tươi non nhiều trấp, ngựa rất thích ăn, nhưng mùa đông nó sẽ kết một loại quả con nhỏ màu trắng, loại quả nhỏ này có độc, ăn ít một chút không có vấn đề, nhưng ăn nhiều sau này, độc tố tích lũy đến cực hạn, ngựa sẽ chết, sau khi chúng ta đem ngựa nuôi nhốt, không có xuất hiện tình huống tử vong nữa, hơn nữa ngựa bị bệnh cũng từ từ bình phục, nói rõ không phải vấn đề đất màu, mà là vấn đề về cỏ nuôi ngựa.
Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tìm được nguyên nhân, sẽ có cách đối phó.
Hắn lại hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ? Tổ chức nhân công đem loại cỏ này xúc bỏ sạch sao?
- Cần tiến hành song song, chúng ta một mặt tổ chức số lớn nhân công hái loại trái này, khiến số lượng nó từng năm giảm bớt, thứ hai thời điểm nuôi ngựa cũng phải thích ứng thêm một chút loại quả màu trắng, để cho ngựa tự thân có thể chống cự độc tố của loại trái này, sau này sẽ không sợ, trên thực tế đồng cỏ các nơi đều có cỏ độc, mấu chốt muốn ngựa tự thân thích ứng, ngựa của Tống triều phần lớn đều là nuôi nhốt, không có thể chất sinh tồn bên ngoài hoang dã, cho nên chỉ có thể từ từ đào tạo, ta tin tưởng năm năm sau, ngựa của chúng ta hoàn toàn có thể thích ứng với việc sinh sống ngoài dã ngoại, trở thành chiến mã chân chính.
Phạm Ninh trong lòng âm thầm thở dài, cần năm năm mới có thể thích ứng ư!
Thật ra thì Phạm Ninh cũng biết, năm năm thích ứng đã rất ngắn, thông thường đều phải mười mấy hai mươi năm mới có thể bồi dưỡng được chiến mã tốt, đến mức tạo thành chiến mã mạnh mẽ gan góc, sẽ phải trên trăm năm.
Trải qua một tháng, thuyền đội trở về nước rốt cuộc quay trở về căn cứ thủy quân nằm ở Trường Giang, Minh Nhân cùng Minh Lễ ngay sau đó cùng Chu Lâm cùng với Triệu Tông Thực từ biệt, mướn một chiếc thuyền chở hàng trở lại Bình Giang phủ.
Bọn họ từ mùa xuân rời quê hương ra biển, lúc trở về đã là thời tiết cuối mùa thu tháng mười, đi ước chừng hơn nửa năm, hai người đứng ở đầu thuyền nhìn người nhìn cảnh nơi cố hướng, lại cảm giác thoáng như cách một đời.
Dĩ nhiên, so với Phạm Ninh, bọn họ là may mắn, ít nhất có thể trở lại cùng người thân đoàn tụ ăn tết, mà đám người Phạm Ninh bọn họ chỉ có thể ở dị quốc xa xôi tha hương, chịu đựng qua giá rét mùa đông rất dài.
Hai ngày sau, thuyền chở hàng đã tới Mộc Đổ trấn, sớm có người chạy đi y quán nói cho Phạm Thiết Chu, huynh đệ sinh đôi trở lại.
Phạm Thiết Chu vội vàng ra đón, lại không có nhìn thấy bóng dáng nhi tử, trong lòng trầm xuống, hỏi:
- A Ninh không có cùng nhau trở về sao.
Minh Lễ lắc đầu.
- Đại bá, thật xin lỗi, A Ninh không có cách nào cùng chúng ta trở về, chuyện hết sức phức tạp, đệ ấy là chủ quan, căn bản không đi được.
- Thôi bỏ đi!
Phạm Thiết Chu chỉ đành phải bất đắc dĩ thầm thở dài, cười nói:
- Các cháu trở lại cũng không tệ, ta và bá mẫu các cháu cũng có thể biết một chút tình huống của A Ninh, nó ở bên kia có tốt không.
- Đương nhiên tốt.
Minh Nhân cướp lời nói:
- Đệ ấy là nhân vật số ba, mọi người thấy đệ ấy thì phải một mực cung kính, quan uy cũng lớn, chúng ta thấy đệ ấy cũng phải ngoan ngoãn hành lễ, kêu một tiếng đại quan nhân.
Phạm Thiết Chu ha ha cười to.
- Đến mức đó sao? Ta mới không tin, người khác có thể sẽ kêu, nhưng hai người các cháu tuyệt sẽ không.
Minh Nhân gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Thật ra thì chúng ta hay là gọi hắn A Ninh, nhưng hắn rất lợi hại, mọi người thấy đệ ấy quả thật cung cung kính kính.
- Tốt lắm! Nó có làm quan cũng là con trai ta, các cháu mau đem đồ dọn về đi, ta tới giúp các cháu.
Minh Nhân cùng Minh Lễ mang về mười mấy rương lớn, trong này phần lớn là đặc sản quý giá, bọn họ vất vả cực nhọc đi hải ngoại một chuyến, không kiếm một món tiền lớn thật là phụ lòng bản thân.
Vật cao quý nhất là một khối Long Tiên Hương, nặng đến ba mươi cân, giá trị hơn mười ngàn xâu, bọn họ dùng hai cây đao sắc bén của triều Tống đổi lấy từ trong tay người tộc Côn.
Huynh đệ hai người vội vàng đem ba rương lớn phân ra.
- Ba cái rương này là lễ vật A Ninh tặng mọi người.
Minh Lễ vỗ vỗ một rương lớn trong đó cười nói:
- Trong rương đều là bảo bối, cho bà nội.
- Là cái gì?
Phạm Thiết Chu trong lòng có điểm tò mò, y từ từ vén lên một kẽ hở, nhất thời bị dọa giật mình, lại thấy được một con gấu.
- Gấu.
Y thất thanh kêu lên.
Minh Lễ vỗ vỗ rương lớn, cười híp mắt.
- Nói cho đúng, là da gấu, hơn nữa còn là da của con gấu già, ở Đại Tống có tiền cũng không mua được, mùa đông bà nội không phải sợ lạnh sao? Trải nó ngủ, vô cùng ấm áp.
Phạm Thiết Chu trong lòng quả thực lo lắng, mẹ mình ngủ ở trên da gấu? Bất quá cũng không nhất định, đây là cháu trai bảo bối tặng cho bà, nói không chừng bà thật sự nhận tình ý, đổi da dê trải trên giường thành da gấu.
Minh Nhân lại chỉ một cái rương khác.
- Trong này là một tấm da hổ cùng hai tấm da hồ ly thượng hạng, cho đại bá cùng đại thẩm, ngoài ra A Đa có một cái rương ốc biển quý giá rất đẹp, còn có chút dược liệu quý giá phơi khô cũng ở trong rương.
- Tốt lắm, ta biết rồi, trước tiên dọn đồ về đi đã.
Mọi người cùng nhau đem rương dọn về y quán, tạm thời để ở chỗ này.
Hai người lại thuê chiếc xe bò, vận chuyển một cái rương đi về hướng Chu phủ, Phạm Thiết Chu nói cho bọn họ biết, Chu Nguyên Phủ cùng Chu Bội cũng ở tại Mộc Đổ.
Nghe nói anh em Minh Nhân, Minh Lễ trở lại, Chu Nguyên Phủ tự mình tới cửa nghênh đón bọn họ, ông đặc biệt thích huynh đệ song sinh này, đối với sự cơ trí, lanh lợi, lạc quan, khôn khéo tài giỏi của đôi song sinh này, một mực khiến ông lưu lại ấn tượng sâu sắc, Chu Nguyên Phủ đối với bọn họ bỏ công sức, tận lực đào tạo bọn họ, để cho bọn họ tiến vào thị trường mua bán.
Chu Nguyên Phủ thích nhất là Phạm Minh Nhân, ông thậm chí đang suy nghĩ để cho tam đệ Chu Nguyên Phong chiêu mộ Minh Nhân làm rể, để cho Minh Nhân thừa kế sản nghiệp của tam đệ.
Trên đại sảnh, anh em hai người mở hòm ra, mang ra bối* vương xà cừ, Minh Nhân cười nói:
- Đây là lễ vật A Ninh tặng cho lão gia tử, hắn nói con biết bối vương này có mấy ngàn năm, đã hoàn toàn ngọc hóa, vô cùng quý báu, hy vọng lão gia tử thích.