(Bối: là động vật nhuyễn thể thuộc thuỷ sản, chỉ những loài nhuyễn thể có vỏ cứng bên ngoài. Như trai, bào ngư.)
Chu Nguyên Phủ dĩ nhiên nhìn ra loại xà cừ này, ở quê quán Ngô Giang cất giữ một con, nhưng không có lớn như con này, ông gõ một cái lên vỏ ngoài, lại nhìn kỹ chốc lát, quả nhiên đã ngọc hóa, so với con kia trong nhà ông còn tốt hơn nhiều, ông cười miệng không khép.
- Tốt! tốt!
Lúc này, Minh Lễ lại đem ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Chu Nguyên Phủ.
- Đây là lễ vật chúng ta tặng lão gia tử, một cân Long Tiên Hương, vô cùng thuần phát.
Chu Nguyên Phủ nhận lấy hộp ngửi một cái, cười nói:
- Hai con quỷ keo kiệt các ngươi coi như có chút lương tâm, không quên mang chút lễ vật cho ta, Long Tiên Hương này không tệ, ta nhận.
Thật ra thì anh em hai người cũng mang theo một tấm da gấu, nhưng bọn họ muốn bán giá cao, quả thực không thể bỏ ra tặng cho Chu Nguyên Phủ được, chẳng qua là bọn họ ở trên thuyền mới nhớ tới chưa mang lễ vật cho Chu Nguyên Phủ cùng Chu Nguyên Phong, bọn họ thương lượng một chút, liền từ trên khối Long Tiên Hương lớn cắt xuống hai miếng nhỏ, cũng là một số tiền lớn đó! Huynh đệ hai người lưu luyến chẳng khác nào máu thịt của mình.
Long Tiên Hương ở giá thị trường Tống triều, một miếng nhỏ Long Tiên Hương, có thể không tới nửa lạng, nhưng cũng phải bán hai mươi lượng bạc, vô cùng đắt tiền.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, Chu Bội tựa như một trận gió chạy vào, nàng nhìn thấy Minh Nhân cùng Minh Lễ, sửng sốt một chút.
- Làm sao lại là hai ngươi các huynh?
Huynh đệ hai người liếc mắt, cứ như vậy chê mình sao? Trong lòng tiểu nương này cũng chỉ có Phạm Ninh.
Minh Nhân lười biếng nói:
- Phạm đại quan nhân bây giờ là đảo chủ, mấy ngàn người cũng phải nghe đệ ấy an bài, nghe nói còn phải chỉ huy đại quân cùng người Nhật Bản khai chiến, bây giờ đệ ấy không thể về được.
Chu Bội mặt đỏ lên, lại có chút lo lắng nói:
- Muốn cùng nước Nhật Bản khai chiến? Vậy có phải rất nguy hiểm hay không.
- Không nguy hiểm.
Minh Lễ vội vàng nói:
- Côn Châu cùng Nhật Bản cách đại dương, nước Nhật Bản chạy tới kháng nghị, nếu thật sự đánh, Nhật Bản căn bản không phải đối thủ.
- Há!
Chu Bội muốn hỏi tình huống Phạm Ninh, lại không tiện mở miệng, liền nháy mắt với tổ phụ.
Chu Nguyên Phủ ha hả cười.
- A Ninh không tệ, còn đưa tới cho ta một đại bối vương làm lễ vật.
Ý ông chính là nhắc nhở hai người này, Phạm Ninh có lễ vật gì đưa cho Chu Bội không, mau lấy ra.
Minh Nhân tỉnh ngộ, vội vàng từ trong túi da mò ra một hộp gấm, đưa cho Chu Bội.
- Đây là lễ vật Phạm Ninh tặng muội, thứ tốt đó!
- Là cái gì?
Chu Bội mừng rỡ nhận lấy hộp gấm.
- Tự muội mở ra xem đi, ta nhắc nhở, đây có thể đáng tiền hơn so với đại bối vương của lão gia tử đó.
Chu Bội mở hộp gấm ra, bên trong là một hạt châu trắng bóng, to bằng trứng chim bồ câu, Chu Nguyên Phủ lấy làm kinh hãi, liền vội vàng tiến lên nhìn kỹ.
- Đây chẳng lẽ là dạ minh châu?
- Vẫn là lão gia tử có mắt, thật sự là dạ minh châu.
Mặc dù Chu Nguyên Phủ là nhà giàu nhất Bình Giang phủ, nhưng còn bị khiếp sợ, dạ minh châu cho tới bây giờ đều là vật đế vương, không phải người bình thường có thể có, Phạm Ninh lại lấy được một viên dạ minh châu, còn tặng cho tôn nữ ông, tiểu tử này có tình ý đó.
Chu Bội nhất thời tươi cười rạng rỡ, phiền não Phạm Ninh không thể trở về, cũng bị tình nghĩa dạ minh châu mang tới hòa tan sạch sẽ, nàng đối với Minh Nhân Minh Lễ cũng biến thành nhiệt tình.
- Hai người các huynh ở lị dùng cơm, nói cho ta chuyện ở Mao Nhân đảo.
Chu Nguyên Phủ bày một bàn tiệc rượu phong phú, đón gió tẩy trần cho Minh Nhân Minh Lễ, hai người ở cái chiếu đang lúc nói đến quá trình quân Tống cướp lấy Đam La đảo cùng Mao Nhân đảo, còn nói đến Phạm Ninh đem Mao Nhân đảo đổi tên là Côn Châu, còn nói đến diện tích của Khố Hiệt đảo, khiến cho Chu Bội xuýt xoa không dứt.
Bất quá anh em hai người vẫn hứng thú kiếm tiền nhất, Minh Nhân cười nói:
- Người tộc Côn thường thường chèo thuyền độc mộc ra biển, thường xuyên có thể mò được bảo vật quý giá, giống như hải châu, đồi mồi, san hô, ốc dạ quang, ốc anh vũ, Long Tiên Hương, bọn họ căn bản coi thường.
- Ta dùng một đôi ủng da cùng bọn họ đổi một con đồi mồi, bọn họ thích nhất là đồ sắt, Minh Lễ dùng một thanh kiếm đổi một gốc san hô dài ba thước, đến mức hải châu càng nhiều, chúng ta một đống đồ chơi cùng trẻ nít đổi mấy chục viên hải châu, viên nào viên nấy to như long nhãn.
Chu Nguyên Phủ cười.
- Hai người các ngươi trở thành gian thương.
Minh Nhân vội vàng giơ tay.
- Lão gia tử, chúng ta cũng không phải là gian thương, bên kia những thứ này sản xuất nhiều, bọn họ chẳng lạ lẫm gì, chúng ta hoàn toàn là bù đắp nhau, là thương nhân có lương tâm.
Chu Nguyên Phủ nâng ly ha hả cười.
- Nào, vì hai thương nhân có lương tâm trở về, chúng ta cạn ly.
Thừa dịp thời cơ tổ phụ hơi rời chỗ, Chu Bội nói khẽ với Minh Nhân, Minh Lễ.
- Các huynh lần sau hẳn còn đi nữa.
Hai người liếc nhau một cái, đắc ý cười.
- Phỏng đoán mùa xuân tới còn phải đi một lần, loại cơ hội kiếm tiền này, bỏ qua chính là có lỗi.
Chu Bội khổ não thở dài.
- Họ Liễu thật sự rất phiền, luôn là âm hồn không tan, các huynh nói làm sao bây giờ.
Minh Nhân cùng Minh Lễ lập tức biết ý nàng, Minh Nhân cười hì hì.
- Vậy thì nói với muội một chuyện tốt, đầu tháng ba sang năm, chúng ta ở bờ Trường Giang chờ muội, muội đuổi kịp, chúng ta liền cùng đi.
Chu Bội vô cùng vui vẻ trong lòng, lòng nàng lúc này đã bay đi Côn Châu ở nơi xa kia mất rồi.
Một nhóm người Triệu Tông Thực trở lại kinh thành, được dân chúng kinh thành hoan nghênh nhiệt liệt, tựa như tướng sĩ chiến đấu xa xôi chiến thắng trở về, khi đoàn người hắn ta ngồi thuyền bè lái vào kinh thành, đường sông hai bên bờ đã sớm chen đầy mấy chục ngàn dân chúng tới hoan nghênh, từng người từng người vẻ mặt sôi nổi, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang dội hai bên bờ sông.
Triệu Tông Thực mang Tát Phổ cùng một đám quan viên dưới sự hộ vệ của mấy trăm tên thị vệ ngự lâm, đi tới cửa Tuyên Đức, thiên tử Triệu Trinh tự mình dẫn văn võ bá quan chạy tới cửa Tuyên Đức nghênh đón y trở về.
Triệu Tông Thực trong lòng hết sức cảm động, tiến lên quỳ xuống hành đại lễ yết kiến.
- Vi thần Triệu Tông Thực may mắn không làm nhục sứ mệnh, đặc biệt trở về giao phó với Ngô hoàng bệ hạ!
- Tốt! tốt! Tốt!
Triệu Trinh cao hứng nói liên tục ba chữ tốt, tiến lên đỡ Triệu Tông Thực, trong mắt không che giấu sự tán thưởng.
- Không chối từ vất vả, tầm xa vạn dặm vì Đại Tống mở mang bờ cõi, công ở xã tắc, đây mới là nhi lang ưu tú của Triệu thị ta, mau đứng dậy đi.
Triệu Tông Thực đứng lên, lại kéo Tát Phổ qua giới thiệu với Triệu Trinh.
- Đây là tù trưởng Côn tộc, nguyện vì con dân Đại Tống ta, vì bệ hạ tận trung bảo vệ lãnh thổ.
Tát Phổ trên đường đã được dạy lễ nghi, y mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng tâm tư lại hết sức linh hoạt, Tát Phổ lập tức quỳ xuống dập đầu, miệng hô bệ hạ, Triệu Trinh mừng rỡ, vội vàng đỡ y đứng lên, lệnh người lấy quan phục tam phẩm cho Tát Phổ mặc vào, lúc này phong y làm Quy Đức tướng quân, Côn Châu Thứ sử, tước vị quận công.