Triệu Trinh ngay sau đó dẫn Triệu Tông Thực ngồi ở trên long liễn, chậm rãi hướng Tử Vi điện mà đi.
Trong điện Tử Vi, Triệu Tông Thực hướng thiên tử Triệu Trinh cùng tướng quốc Chính Sự Đường báo cáo tỉ mỉ quá trình giành lấy nước Đam La cùng Côn Châu, mấy tháng trước, Đam La quốc vương Cao Bạc cùng vợ đã bị áp tải tới kinh thành, Triệu Trinh cũng không có bạc đãi, phong hắn ta làm Đam La huyện công, ban cho một tòa phủ trạch, bổng lộc quan tam phẩm, để cho hắn ta cùng vợ sinh sống ở kinh thành, bất quá Cao Bạc còn bị triều đình phái người âm thầm giám thị, đồng thời còn có một quân đội đặc biệt bảo vệ hắn ta an toàn, trên thực tế là phòng ngừa Liêu Quốc hoặc là Cao Ly bắt cóc hắn ta trở về nước.
Trước việc này, Triệu Tông Thực đã cho thiên tử cùng triều đình một phần báo cáo, nói rõ tình huống Côn Châu, triều đình cho phép danh xưng Côn Châu này, đồng thời cũng đồng ý đem Khố Hiệt đảo đổi tên là bắc Côn Châu, ở trên bản đồ Đại Tống thêm vào hai vùng đất này.
Triệu Trinh nghe xong báo cáo của Triệu Tông Thực, chân mày thoáng nhíu lại, y đối với tình huống chiến mã không hợp đất đai có phần lo lắng, lập tức triệu quần mục sử Trương Lâm tới hỏi.
Trương Lâm nghe xong miêu tả của Triệu Tông Thực, trầm ngâm một hồi.
- Bệ hạ, vi thần cho rằng đây là một loại hiện tượng bình thường, nhất là ở bãi cỏ nuôi thả, bất kỳ chiến mã ở địa phương mới đều có một quá trình thích ứng, chỉ cần không phải nhiệt đới, khí hậu cùng thủy đảo vấn đề không lớn, mấu chốt là cỏ cho súc vật ăn, ngựa sẽ gặp phải một ít thực vật có độc, nghe miêu tả của Triệu sử quân, vi thần cho là gặp phải thực vật chứa lượng độc nhỏ, tích lũy đến thời điểm nhất định, số ít ngựa thể lực yếu sẽ xuất hiện tình huống trúng độc tập thể, Dương đô giám kinh nghiệm phong phú, vi thần tin tưởng y sẽ phát hiện vấn đề, đồng thời cũng có thể giải quyết vấn đề này.
- Có thể giải quyết sao?
Triệu Trinh truy hỏi.
Trương Lâm gật đầu.
- Dĩ nhiên có thể giải quyết, cần phát động nhân công, làm hết sức giảm bớt số lượng thực vật có độc, mặt khác trồng thêm cỏ linh lăng, có đầy đủ cỏ nuôi súc vật tốt, chiến mã sẽ chủ động tránh thực vật độc nhỏ này, nói tóm lại, đây là một loại quá trình thích ứng rất bình thường, bệ hạ không cần lo âu.
Triệu Trinh thấy an tâm hơn, lại hỏi:
- Bây giờ Côn Châu có khó khăn gì cần triều đình giải quyết không?
- Khải bẩm bệ hạ, Côn Châu trước mắt vấn đề lớn nhất chính là không đủ người, một mặt quan viên thiếu, đồng thời lao công cũng thiếu, Phạm ngự sử đề nghị từ Nhật Bản thuê mười ngàn lao công xây công sự sửa đường, xây dựng bến tàu, đốn củi đào mỏ, chúng ta đều cho rằng cái phương án này có thể được.
Lúc này, Phú Bật ở một bên hỏi:
- Dẫn lao công Nhật Bản vào, có khi nào tương lai bọn họ sẽ định cư hay không, khiến cho Côn Châu biến thành châu huyện của Nhật Bản?
Triệu Tông Thực cười nói:
- Cái vấn đề này chúng ta cũng nghĩ đến, chúng ta sẽ lập ra nguyên tắc thuê, lao công ký khế ước không vượt qua ba năm, cũng không ký tiếp, khế ước hoàn thành liền đưa về quê nhà, sau đó đổi một nhóm lao công khác, vì giải quyết vấn đề dân số, chúng ta cân nhắc thích hợp dẫn vào một ít cô gái trẻ tuổi Nhật Bản, để cho các nàng quy thuận trở thành dân Tống, gả cho quân sĩ đóng giữ Côn Châu, làm cho bọn họ lưu lại trấn thủ biên cương, ngoài ra chúng ta xây dựng trường học, bảo đảm giáo dục chính thống Đại Tống.
Tất cả mọi người âm thầm gật đầu, một quốc gia kéo dài mấu chốt ở chỗ thế hệ cha chú, chỉ cần cha là người Tống, như vậy vợ con cũng sẽ trở thành người Tống, một điểm này mọi người đều có nhận thức chung, cũng không phản đối dẫn nữ tử Nhật Bản vào.
Triệu Trinh gật đầu.
- Vẫn là phải dời một ít người dân Tống đi Côn Châu, có thể miễn thuế cùng bố trí đất đai ưu đãi hấp dẫn trăm họ đi, nếu bên kia đất đai phì nhiêu, có thể loại lương thực, tốt nhất có thể tự cấp tự túc lương thực.
Triệu Tông Thực vội vàng nói:
- Khải bẩm bệ hạ, đầu mùa xuân sang năm sau, quân đội sẽ thi hành đồn điền, trồng trọt lúa mì, ngoài ra, nghề nghiệp chăn nuôi cũng có đất dụng võ, mùa xuân sang năm vi thần suy nghĩ mang một ít dê lông dài cùng trâu đi qua đó.
Triệu Trinh cười một tiếng.
- Sang năm ngươi liền không cần đi, trẫm đối với ngươi sẽ có bổ nhiệm khác.
Triệu Tông Thực trong lòng giật mình, lời này của Quan gia là ý gì? Chẳng lẽ y thật có hy vọng....
Lúc này, Văn Ngạn Bác trầm tư nói:
- Liên quan tới tình hình quan viên chưa đủ, có thể khích lệ quan viên trẻ tuổi đi Côn Châu nhậm chức, coi như dự khuyết trở thành chức vụ chính thức, nhậm chức ba đến năm năm, trở lại thì có cơ hội cất nhắc.
Triệu Trinh gật đầu.
- Phương án này rất tốt, cuối cùng đem nó coi như một loại quy chế, cũng không giới hạn Côn Châu, hải ngoại đều có thể, tỷ như Lưu Cầu, Tống Mã đảo, Côn Châu cùng với bắc Côn Châu, tương lai nói không chừng còn có Nam Dương, chỉ cần chịu đi hải ngoại nhậm chức, vậy cho dù trúng tuyển dự khuyết, tương lai cất nhắc cũng ưu tiên cân nhắc.
- Bệ hạ thánh minh!
Triệu Trinh khẽ mỉm cười, lại hỏi:
- Nước Nhật Bản nói thế nào?
Đây mới là đại sự, Triệu Trinh đặt ở cuối cùng mới hỏi, Triệu Tông Thực lấy ra một phần báo cáo đặc biệt của Phạm Ninh, trình cho thiên tử Triệu Trinh.
- Đây là một số ý tưởng của Phạm ngự sử, viết thành văn bản báo cáo, mời bệ hạ xem qua.
Đây cũng là chỗ Triệu Tông Thực biết làm người, Phạm Ninh đem báo cáo công việc hồi kinh lần này nhường cho hắn ta, thì chẳng khác nào đem công đầu khai thác nhường cho hắn ta, hắn ta ít nhất cũng phải nhường ra một ít chiến công, hơn nữa sách lược đối phó Nhật Bản, tầm nhìn xa của Phạm Ninh với hắn ta rõ ràng, công lao này Triệu Tông Thực nhận cũng sẽ thấy xấu hổ.
Triệu Trinh xem xong báo cáo, mà lại đem báo cáo thu vào, không có đưa cho tướng quốc bọn họ, Phạm Ninh ở trong báo cáo ủng hộ kế hoạch nội chiến Nhật Bản chỉ có thể bí mật thi triển, không thể công khai coi như quốc sách, nhiều nhất là quan địa phương tự mình thực thi.
Triệu Trinh nhàn nhạt nói:
- Đầu mùa xuân năm sau, có lẽ sứ giả Nhật Bản sẽ tới Đại Tống giao thiệp, Phạm ngự sử hy vọng triều đình có thái độ cương quyết, không nhường nửa bước, đồng thời ở Côn Châu chuẩn bị cùng Nhật Bản tác chiến, trẫm cho là Phạm ngự sử nói rất có đạo lý, mở rộng biên cương giành đất của các triều đại, chiến tranh là không cách nào tránh khỏi, chỉ có máu và lửa cuối cùng mới có thể khiến nền tảng lãnh thổ Đại Tống ổn định.
...
Xế chiều hôm đó, Triệu Trinh ban bố chiếu thư, thiết lập châu huyện hải ngoại, Tống Mã đảo đổi tên là Đam Châu, Mao Nhân đảo đổi là Côn Châu, Khố Hiệt đảo đổi tên Kình Châu, Lưu Cầu đảo đổi thành Lưu Cầu phủ.
Đồng thời trọng thưởng bề tôi có công khai thác hải ngoại, phong Triệu Tông Thực làm Cự Lộ quận vương, Hà Bắc tuyên phủ sử, tri tông chính tự, Địch Thanh nhận sắc phong Hứa Quốc công, phong Thái úy, hải ngoại kinh lược sử, tiết chế Đam, Côn, Kinh, Lưu Cầu phủ chờ quân sự các châu phủ, ấm bổ hai con trai làm quan, Phạm Ninh thụ Giang Đô huyện công, Triêu tán đại phu, phong Bí thư thiếu giám, cai quản Côn Châu, quan viên tướng lĩnh còn lại tất cả quan thăng một cấp, bổng lộc gấp đôi, tướng sĩ ba quân được tiền thưởng năm trăm ngàn xâu, lụa là hai trăm ngàn cuộn.