Thiên tử đối với phong thưởng bề tôi có công hải ngoại náo động triều đình, Triệu Tông Thực bản thân là con nuôi thiên tử, phong vương thì dễ hiểu, Hà Bắc có dân bị nạn liên tục tạo phản, cho nên phong Hà Bắc tuyên phủ sử, thay thiên tử dò xét Hà Bắc, trấn an quân dân, mà bản thân Địch Thanh chính là xu mật sứ, bị tập đoàn quan văn bất dung, phái lưu lại hải ngoại đảm nhiệm chủ quản quân đội, trên thực tế đã là một loại cách chức trá hình, lần này gia phong Thái úy, quốc công nhiều hơn là một loại tính chất trấn an, ngược lại là Phạm Ninh vào làm quan mới ba năm liền nhiều lần được lên chức, lần này lại thăng làm triêu tán đại phu tòng ngũ phẩm, mà Tiến sĩ cùng khoa thi viws hắn, phần lớn người vẫn còn đấu tranh trong gian khổ dự khuyết với bổ nhiệm.
Dĩ nhiên, cái này cũng có liên quan tới năng lực, mọi người không khỏi thừa nhận, người ta tuổi còn trẻ là có thể một mình phụ trách một phía, thay Đại Tống mở mang bờ cõi, đây cũng không phải là quan viên nào cũng có thể làm được.
Chạng vạng tối, Thanh Phong tửu lầu tiếng người ồn ào, tân khách ngồi đầy, ở bên trong gian nhã thất lầu ba, một đám quan viên trẻ tuổi đang vì Phạm Ninh ăn mừng uống rượu, đám người này dĩ nhiên chính là các sư đệ của Phạm Ninh, khoa cử đầu năm, Đổng Khôn thi đậu Tiến sĩ tên đứng thứ bảy, Lận Hoằng thi đậu tên thứ bảy mươi tư, Lý Đại Chí thi đậu đứng thứ ba trăm hai mươi tám, Đoàn Du cùng Lục Hữu Vi mặc dù thi rớt, nhưng hai người đồng thời thi đỗ Thái học, được vào Thái học tiếp tục học thêm, hơn nữa một Tô Lượng cùng Tào Thi, tổng cộng bảy người tụ chung một chỗ uống rượu.
Tô Lượng đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, thở dài.
- Ta thật hâm mộ sư huynh a! Dựa lưng vào cây đại thụ thiên tử này, một đường thăng quan tiến chức nhanh chóng, lại từ chính thất phẩm nhảy lên làm tòng ngũ phẩm, ta bây giờ còn trên tòng cửu phẩm đấu tranh hết sức, không biết lúc nào mới có thể trở thành chính thức.
Lý Đại Chí bất mãn đem ly rượu nặng nề ngừng một lát.
- Nói loại lời chua chát này làm gì, ban đầu sư huynh hỏi ngươi có muốn đi Côn Châu chung hay không, chính ngươi không dám ra biển, bây giờ còn nói loại lời đau xót này, có ý gì?
Tô Lượng liền vội vàng giải thích.
- Ta không phải ghen tị sư huynh, là hâm mộ, hơn nữa ta cũng hối hận, tại sao không đi cùng sư huynh?
Bên cạnh Tào Thi cười nhạt.
- Bây giờ đi cũng kịp a! Triều đình rất nhanh sẽ ra quy định, quan viên chịu đi châu huyện hải ngoại nhậm chức, trực tiếp từ dự khuyết trở thành chính thức, nhậm chức ba đến năm năm, sau khi trở lại ưu tiên cất nhắc.
Mọi người nhất thời thấy hứng thú.
- Lời này là thật?
Tào Thi gật đầu.
- Không dối gạt các vị, ta đã được Thẩm Quan Viện thông qua, đặt kế hoạch xây dựng tham dự cấp dưới Hán huyện Côn Châu, mùa xuân sang năm đi Côn Châu nhậm chức.
Tô Lượng bắt hắn ta lại.
- Lão Tào, ngươi phải giúp ta, ta quả thực không muốn làm Thứ sử phán quan này, một chút tiền đồ cũng không thấy được.
Tào Thi cười nói:
- Ngươi đi tìm Triệu Tông Thực, y có quyền đề cử, bằng quan hệ giữa ngươi cùng Phạm Ninh, y nhất định sẽ giúp chuyện này, tốt nhất ngày mai đi luôn, quy định Lại bộ một khi chính thức ban bố, ta phỏng đoán quan viên muốn đi châu huyện hải ngoại thì sẽ tranh đoạt vỡ đầu.
Tô Lượng biết Triệu Tông Thực, kích động đến gật đầu liên tục.
- Tốt! tốt! Ngày mai ta sẽ đi.
Lúc này, bên cạnh Lý Đại Chí nói:
- Tiểu Tô, ngày mai ta cùng ngươi đi.