Phạm Ninh nhìn bốn phía, hắn cảm giác gió mặc dù rất lớn, nhưng nhiệt độ cũng không phải là rất lạnh, không khác Trung Nguyên cho lắm, nhiều nhất dưới bốn đến năm độ, hơn nữa xây dựng chuồng ngựa, ngựa thể lực yếu hẳn ở trong chuồng ngựa trú đông, làm sao sẽ chịu không nổi lạnh lẽo mà chết? Hắn quả thực không hiểu.
Dương Vân biết nghi ngờ của Phạm Ninh, cười khổ một tiếng.
- Thật ra thì cũng là chúng ta kinh nghiệm chưa đủ gây ra, không nghĩ tới luồng khí lạnh tới nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới người tộc Côn trước khi tuyết rơi nhất định chạy về bộ lạc, làm chúng ta ứng phó không kịp, dời đi nhóm ngựa sau cùng, trên thời gian hơi chậm một chút, giữa tuần tháng mười mới lên đường, phía bắc tuyết rơi rất lớn, so với phía nam lớn hơn nhiều, khí hậu hết sức giá rét, cuối cùng một nhóm ngựa ở trên đất tuyết lặn lội ngàn dặm, chính là tổn thất ba phần nhóm ngựa.
Phạm Ninh gật đầu.
- Xem ra cũng không phải là trường ngựa phía đông có vấn đề.
- Đúng vậy!
Dương Vân xấu hổ.
- Cũng không phải là thiên tai, mà là chúng ta làm còn chưa đủ tỉ mỉ.
Phạm Ninh cười một tiếng an ủi hắn ta.
- Chúng ta cũng là lần đầu tới Côn Châu, gặp phải các loại khó khăn đều rất bình thường, mấu chốt là chúng ta phải tiếp thu bài học kinh nghiệm, tổng kết kinh nghiệm, ta tin tưởng sang năm tình hình sẽ tốt hơn nhiều.
- Đúng vậy! Ta cũng tin tưởng càng ngày càng tốt.
Hai người cưỡi ngựa đi tới đồng cỏ, Phạm Ninh thấy bầy ngựa đều ở trong tuyết an tĩnh kiếm cỏ, liền hỏi:
- Bây giờ còn cỏ sao?
Dương Vân lắc đầu.
- Tuyết rơi cỏ mục dĩ nhiên còn một chút, nhưng không phải nguyên nhân thả ra ngoài, bởi vì bên này khí hậu tương đối ấm áp, cho nên buổi sáng đem ngựa thả ra, buổi chiều thì sẽ chạy về chuồng ngựa, chủ yếu là nhốt ở trong chuồng ngựa lâu dài đối với thể xác và tinh thần chúng đều bất lợi, đến buổi tối sẽ cho bọn chúng ăn thêm, nuôi béo.
Nói đến đây, Dương Vân lại cười.
- Phạm ngự sử ở lại chỗ này mấy ngày hãy trở về.
Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lắc đầu.
- Đường huyện bên kia cũng nhiều việc, ta sáng mai trở về.
....
Trở về là thuận gió, nếu so với lúc tới thuận lợi hơn nhiều, ba ngày sau, nhóm người Phạm Ninh quay trở về Đường huyện, hắn để cho các binh lính rút quân về doanh trại nghỉ ngơi, hắn dẫn Từ Khánh đi tới trước một quán rượu, tửu lâu này gọi là quán rượu Tuyền Châu, chủ tiệm là người Tuyền Châu, ở nước lạ tha hương, lấy tên quê hương, cũng coi là một loại an ủi.
Phạm Ninh vừa mới tới trước tửu lâu, liền nghe thấy tiếng kêu khóc của nữ tử, ngay sau đó là thanh âm chén đĩa rơi vỡ, chỉ nghe chưởng quỹ cầu khẩn nói:
- Quân gia, tiệm nhỏ chúng ta bán rượu không bán người, ngài bỏ qua cho nàng đi!
- Chó má.
Thanh âm tàn bạo từ trên lầu truyền tới.
- Trong quán rượu Đại Tống kỹ nữ bán thân không yêu cầu quá nhiều, nàng một nữ nhân Oa Quốc, đại gia ta vừa ý nàng là nàng có phúc, hôm nay nàng phải cùng lão tử tới trại lính.
Mặt Phạm Ninh nhất thời trầm xuống, mỗi nhà tửu lầu đều có mười mấy cô gái Nhật Bản làm tửu cơ, các binh lính đã tới uống hai ly rượu, cùng các nàng trêu chọc mấy câu là chuyện thường, nhưng cho tới bây giờ không có chuyện cưỡng bách tửu cơ bán thân.
Quân đội Địch Thanh mặc dù dùng quân kỷ nghiêm ngặt, nhưng những binh lính này dù sao không phải là dòng chính quân tây bắc của Địch Thanh, mà là thủy quân đông nam duyên hải, vừa mới bắt đầu bọn họ còn bị quân kỷ ràng buộc, bây giờ thời gian ở lâu, một số binh lính bại lộ ra bản tính lưu manh.
Từ Khánh giận dữ, vén tay áo lên lầu, Phạm Ninh bắt y lại.
- Chờ đã!
Hắn kéo Từ Khánh nghiêng mình đến một bên, không lâu lắm, chỉ thấy một tên sĩ quan cao lớn thô kệch bắt giữ một tử cơ khóc sướt mướt xuống lầu, phía sau bảy tám tên thủ hạ đi theo.
Bọn họ hướng về nhà gỗ đông nam đi tới, bên kia có hơn một trăm ngôi nhà gỗ đều trống không, thuộc về quân đội, để lại cho sang năm gia đình quân nhân tới Côn Châu ở.
Phạm Ninh nhìn sĩ quan bắt giữ tửu cơ đi, quay đầu nói với Từ Khánh:
- Đi tìm Địch soái.
Từ Khánh chạy như bay, lúc này, chưởng quỹ từ lầu hai chạy xuống, nhìn tửu cơ bị bắt giữ đi, gấp đến độ giậm chân.
Quay đầu nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng quỳ xuống cầu khẩn.
- Phạm ngự sử mau cứu hài tử kia đi! Nàng mới mười bốn tuổi!
Phạm Ninh tỉnh táo hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết, trước đó đã xảy ra chuyện gì?
Chưởng quỹ thở dài.
- Tần đô đầu sớm nhìn trúng tửu cơ này, cách năm ngày ba bận sẽ tới uống rượu, mỗi lần cũng cho nàng mấy văn tiền, coi như ân huệ nhỏ, ban đầu thì khá tốt, nhưng ngày hôm qua hắn ta uống rượu say táy máy động tay động chân trêu đùa tửu cơ, dọa tiểu nương tử sợ, hôm nay Tần đô đầu lại tới, Phạm ngự sử cũng nhìn thấy, gã ta ra tay cưỡng ép cướp người.
Phạm Ninh gật đầu.
- Vậy ngươi cùng ta đi tố cáo Tần đô đầu này.
Chưởng quỹ lộ tia lo ngại, y nào dám đắc tội những quân nhân này, bằng không y cũng sẽ không trơ mắt nhìn tửu cơ bị bắt đi.
Phạm Ninh thấy y sợ hãi, không khỏi hừ một tiếng.
- Nếu ngươi sợ, sau này quán rượu không có ngày nào yên ổn đâu.
Chưởng quỹ âm thầm cả kinh, liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Vậy tiểu nhân đi tố cáo với Địch soái.
Phạm Ninh lúc này mới xoay người bước nhanh tới hướng nhà gỗ.
Cách nhà gỗ còn có hơn trăm bước, chỉ thấy Địch Thanh dẫn nhóm lớn binh lính từ bên trong trại lính cưỡi ngựa lao ra, Địch Thanh giục ngựa chạy ở phía trước, tay cầm trường kiếm, mặt đầy vẻ giận.
Phạm Ninh tăng nhanh nhịp bước, nghênh tiếp nhóm người Địch Thanh, Địch Thanh có chút bất mãn nói với Phạm Ninh:
- Phạm ngự sử tại sao không ở tửu lầu kịp thời ngăn bọn họ lại?
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Quân kỷ nghiêm túc cần giết một người răn trăm người, ta nghĩ Địch soái cần tìm một con chim đầu đàn.
Lời Phạm Ninh mặc dù khiến Địch Thanh cảm thấy không quá thoải mái, nhưng Địch Thanh cũng âm thầm bội phục ứng biến nhanh của Phạm Ninh, mạnh mẽ nắm bắt thời cơ, nếu như can thiệp quá sớm, cũng chưa có hiệu quả quá lớn.
Địch Thanh hồi lâu hừ một tiếng.
- Tên khốn kia ở nơi nào?
- Địch soái đi hàng nhà gỗ phía trước, chính là nơi có binh lính canh giữ.
Địch Thanh giục ngựa dẫn thủ hạ phóng về hướng nhà gỗ, lúc này, binh lính coi giữ ở cửa đã phát hiện chủ soái dẫn nhóm lớn kỵ binh chạy tới, bọn họ vội vàng gõ cửa hô to:
- Đô đầu, Địch soái tới.
Trong nhà gỗ hốt hoảng một trận, cửa mở ra, một tên sĩ quan quần áo xốc xếch chạy đến, chính là Tần đô đầu cưỡng bức cướp tửu cơ, hắn ta muốn chạy trốn đã không kịp, đúng lúc Địch Thanh cùng kỵ binh chặn lại, Tần đô đầu không biết làm sao, tâm tình thấp thỏm tiến lên quỳ một chân xuống.
- Ti chức tham kiến đại soái!
Địch Thanh nhìn thấy trong nhà gỗ tửu cơ đã bị lột quần áo, y nhất thời giận tím mặt, dùng roi ngựa chỉ Tần đô đầu.
- Trói lại cho ta! Mang về trại lính lấy quân pháp luận tội.
Tần đô đầu mặc dù chỉ là đô đầu, nhưng phách lối như vậy, một nguyên nhân rất lớn, hắn ta là đồng hương của phó tướng Lâm Nhuệ, hai người cùng nhau lớn lên, do Lâm Nhuệ làm chỗ dựa cho hắn ta, hắn ta mới không chút kiêng kỵ.