Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 453 - Chương 451

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 451
 

Tần đô đầu khẩn trương, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho thủ hạ, bảo bọn chúng đi tìm Lâm Nhuệ cầu cứu.

hó tướng Lâm Nhuệ nghe nói đô đầu Tần Võ vi phạm quân kỷ bị bắt, trong lòng nhất thời vừa tức vừa gấp, vội vàng chạy tới hướng đại trướng trung quân.

Tần Vũ và hắn ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là nghĩa tử của mẫu thân gã, sau khi lớn lên Lâm Nhuệ nhập ngũ, mà Tần Vũ chơi bời lêu lổng, trở thành kẻ nổi danh vô lại, ba năm trước, phụ mẫu Tần Vũ đều mất, gã bán ruộng đất ở quê chạy tới nhờ cậy Lâm Nhuệ đã thăng làm đô chỉ huy sứ.

Lâm Nhuệ nể tình nghĩa cùng nhau lớn lên, không chỉ trực tiếp để cho gã đảm nhiệm hỏa trường, ba năm qua đối với gã có nhiều cất nhắc, ba năm ngắn ngủi liền thăng làm đô đầu.

Sau khi thăng làm sĩ quan, Tần Vũ cũng không có bởi vì là quân nhân mà tự hạn chế, thường xuyên gây rắc rối, lấn át thuộc hạ đồng liêu, lừa gạt thương hộ, trong quân đội danh tiếng vô cùng xấu, chẳng qua là gã không có chọc phải chuyện lớn gì, lại có người chống đỡ phía sau, mọi người cũng giận mà không dám nói gì.

Tần Vũ ở Tuyền Châu được gọi là đô đầu ba thích, thích rượu, thích gái, thích đánh bạc, gã ghi danh ra biển, cũng là bởi vì gã thiếu nợ đánh bài quá nhiều, cần ra ngoài trốn nợ, hơn nữa gã biết nếu mình không đi theo Lâm Nhuệ, đã sớm bị người ta thu thập.

Lâm Nhuệ vội vã chạy tới đại trướng trung quân, chỉ thấy Tần Vũ bị lột quân phục, hai tay trói sau lưng, quỳ xuống bên ngoài đại trướng trung quân, không có đánh bằng roi, cũng không có trừng phạt khác, trong lòng hắn ta chợt lạnh, sợ rằng Địch Thanh là đang đợi hắn ta tới.

Đi vào đại trướng trung quân, chỉ thấy Địch Thanh đang cùng Phạm Ninh trò chuyện với nhau cái gì đó, Lâm Nhuệ vội vàng quỳ một chân xuống hành lễ.

- Mạt tướng tham kiến đại soái!

Địch Thanh mặc dù là bị quan văn gạt bỏ, bị cách chức truất ra biển, nhưng người ta từng là xu mật sứ, cùng cấp với tướng quốc, Lâm Nhuệ bất quá là một tướng quân ngũ phẩm du kích, bây giờ tuy là phó tướng, nhưng về quan cấp quả thực chênh lệch quá xa so với Địch Thanh.

Hắn ta tướng quân tòng ngũ phẩm này, ngay cả Phạm Ninh cũng không chọc nổi, Phạm Ninh là giám sát ngự sử, cầm kiếm Thiên Tử tuần sát hải ngoại, không được phong giám quân, nhưng được quyền giám sát quân tình.

Địch Thanh nhìn hắn ta, trực tiếp hỏi:

- Tần Vũ ban ngày ban mặt cưỡng ép cướp dân nữ, làm chuyện gian dâm, Lâm tướng quân có biết không?

- Ti chức chỉ nghe nói gã vi phạm quân kỷ, tình huống cụ thể không biết.

Địch Thanh đem ghi chép tố cáo của chưởng quỹ tửu lầu Tuyền Châu cùng với ghi chép nhận tội của Tần Vũ đưa cho Lâm Nhuệ, Lâm Nhuệ nhìn xong, trên trán đổ mồ hôi hạt, mắc phải loại tội lớn này, dựa theo quy quân xử chém, nhưng hắn ta làm sao trơ mắt nhìn Tần Vũ bị giết được.

Hồi lâu hắn ta nhỏ giọng nói:

- Tần Vũ quả thật có tội, có lẽ là bởi vì ở hải ngoại xa xôi, gã nhớ nhà quá mà dẫn đến.

Hắn ta không dám quang minh chính đại cầu tha thứ, nhưng điểm ra Tần Vũ trước mắt ở hải ngoại, ra sức vì nước, chính là uyển chuyển hy vọng Địch Thanh có thể xử phạt nhẹ.

Bên cạnh Phạm Ninh cười lạnh.

- Ta không hiểu ý Lâm tướng quân cho lắm, chẳng lẽ nhớ nhà thì có thể cưỡng bắt gian dâm dân nữ, chẳng lẽ hắn ở quê hương chỉ thích làm loại chuyện này?

Thấy Lâm Nhuệ á khẩu không trả lời được, Phạm Ninh tiếp tục nói:

- Tướng sĩ ở Côn Châu và Tống Mã đảo có ngàn vạn người, lại có quân nhân dám cưỡng bức gian dâm dân nữ thì gã là người đầu tiên, có phải phía sau gã có người chống lưng hay không, mới để cho gã cả gan làm loạn như vậy, không tiếc dùng thân mình thử quân pháp?

Lâm Nhuệ sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt, hắn ta nghe ra được trong lời nói Phạm Ninh đằng đằng sát khí, lại thấy bên hông Phạm Ninh đeo kiếm Thiên Tử, trong lòng hắn ta khiếp đảm, biết rõ nói thêm câu nữa, mũ quan trên đầu khó bảo toàn, hắn ta vội vàng nói:

- Ti chức không dám, ti chức ủng hộ lấy quân kỷ nghiêm trị.

Địch Thanh gật đầu.

- Nếu Lâm tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, vậy phạt theo quân pháp, truyền lệnh của ta, đánh trống tập hợp binh.

"Đông! Đông! Đông!" Tiếng trống trận vang ầm ầm.

Chân Lâm Nhuệ nhũn ra, Địch Thanh đây là muốn công khai xử trảm Tần Vũ, giết một người răn trăm người, lấy đầu Tần Vũ để cảnh cáo tam quân.

Bốn ngàn quân đội nhanh chóng tụ tập xếp hàng, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng lặng lẽ bàn luận sôi nổi, các tướng lĩnh ra lệnh:

- Yên lặng!

Trong thao trường nhất thời an tĩnh lại, chỉ thấy ở phía trước trên đài chỉ huy, mười mấy tên lính áp giải tới một tên nam tử bị trói gô, từ giày lính gã đi có thể nhìn ra, hẳn là một tên tướng lĩnh, binh lính đứng ở hàng trước cũng nhận ra người này, con bạc nổi danh trong quân đội - Tần Vũ.

Người này tính khí cực kì khó chịu, hơi không hợp ý gã mở miệng liền mắng, bắt nạt cấp dưới là chuyện thường, nghe nói người này có người chống lưng, mặc dù rất nhiều người cũng không nhận ra hắn, nhưng cơ hồ không có người đồng tình, dựa vào Địch soái thương lính như con, nếu như không phải là vi phạm quân pháp nghiêm trọng thì sẽ không trói gô, công khai trừng phạt như vậy.

Quan chấp pháp cao giọng nói:

- Đô đầu Tần Vũ của doanh thứ năm, quan thứ hai, cưỡng ép gian dâm dân nữ, vi phạm quân quy điều thứ tám, theo quân kỷ nghiêm minh, đặc biệt ở đây công khai xử trảm.

Tần Vũ còn tưởng rằng Lâm Nhuệ thay mình cầu tình, chẳng qua là công khai đánh một trận bảng, không nghĩ tới lại là công khai xử trảm, nhất thời bị sợ, gã xụi lơ như bùn, đại tiểu tiện không cầm được, ư ử hô to, chẳng qua là cổ họng gã bị sợi giây siết chặc, kêu không lên tiếng.

Mấy tên lính đem gã đè quỳ sụp xuống đất, tóc bị dắt, trong giáo trường mấy ngàn cặp mắt nhìn chăm chú một màn này, một tên binh lính hành hình giơ đại đao lên thật cao, hô ta một tiếng 'Khai đao! '

Hàn quang chợt lóe, máu văng khắp nơi, một cái đầu người rơi xuống đất, đứng ở đàng xa Lâm Nhuệ âm thầm khổ sở, quay đầu đi chỗ khác không đành lòng nhìn nữa.

Lúc này, Địch Thanh đi lên trước giơ đầu Tần Vũ nâng lên cao, nghiêm nghị quát lên:

- Ở Đại Tống, quân pháp quân đội ta như núi, bây giờ chúng ta ở hải ngoại, ta yêu cầu quân kỷ càng nghiêm ngặt, ai dám can đảm vi phạm quân pháp nữa, tất cả sẽ nghiêm trị trừng phạt, bất kể người nào, dù là Địch Thanh ta vi phạm, cũng nghiêm trị không tha, Tần Vũ chính là kết cục của kẻ vi phạm quân pháp.

Ba quân lẫm liệt, trong lòng có cảm giác sợ hãi, trong quân đội giảng đạo là không có ý nghĩa gì, chỉ có dùng máu dùng đầu người tới cảnh tỉnh, binh lính mới có thể bị quân pháp làm kinh sợ, từ xưa tới nay không tránh khỏi như vậy, Tần Vũ vi phạm quân pháp, vừa vặn trở thành điển hình giết một người răn trăm người, giết gã, tin tưởng đội quân trú đóng Côn Châu từ đây quân kỷ nghiêm khắc.

Phạm Ninh rời khỏi quân doanh, trở lại quan nha, Từ Khánh quả thực có chút bất mãn đối với Phạm Ninh, y thấp giọng oán giận nói:

- Rõ ràng có thể ngăn cản Tần Vũ xâm hại tiểu nương tử kia, hết lần này tới lần khác muốn cho Tần Vũ được như ý, hại một tiểu nương tử vô tội.

Bình Luận (0)
Comment