- Tướng quân xin mời! Thiên hoàng đã ở bên trong phòng kính cẩn chờ đợi tướng quân.
Nguyên Lại Nghĩa bước nhanh vào bên trong phòng, một cỗ đàn hương nhàn nhạt xông vào mũi, bên trong phòng bố trí đẹp đẽ, nhưng lại hết sức đơn giản, ở giữa là một bức rèm, sau lưng mơ hồ có một người ngồi, hai bên đặc biệt có một tên thị vệ đeo đao đứng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Nguyên Lại Nghĩa đi tới.
Nguyên Lại Nghĩa vội vàng quỳ xuống, dập đầu.
- Thần Nguyên Lại Nghĩa bái kiến thiên hoàng bệ hạ!
Ngồi hía sau rèm chính là thiên hoàng Nhật Bản đời thứ bảy mươi, tên là Thân Nhân, sau khi trưởng thành được tôn làm Hậu Lãnh Tuyền thiên hoàng, y ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện hết sức êm ái.
- Trẫm đã nghe được tin tức, quân đội An Bội Lại Thời đánh chiếm Y Xuyên thành Đa Hạ thành, hai ngàn quân phòng thủ đầu hàng, trẫm muốn biết, Lục Áo quốc đã lắng xuống, tại sao lại nổi lên chiến loạn?
- Hồi bẩm bệ hạ, An Bội Lại Thời chưa bao giờ thần phục, hắn ta chẳng qua là bị thần đánh bại, tình thế gấp gáp, không thể không hiến đất xưng thần, thần từ trong miệng con rể hắn ta Bình Vĩnh Hành biết được, An Bội sở dĩ hồi sinh binh phản loạn, là bởi vì giành được sự ủng hộ của Tống triều.
- Tống triều ủng hộ?
Thiên hoàng Thân Nhân hơi ngẩn ra, ngay sau đó mới hiểu.
- Ngươi nói là quân Tống chiếm cứ đất Hà Di?
- Đúng vậy! Quân Tống ủng hộ An Bội Lại Thời số lượng lớn binh giáp cùng lương thực, khiến cho hắn ta có khả năng tạo phản, nếu không chặt đứt sự ủng hộ quân Tống đối với hắn ta, sợ rằng An Bội Lại Thời không cam lòng co đầu rút cổ về đông bắc, sẽ tiếp tục dẫn quân xuôi nam, trở thành tai họa ngầm.
Thiên hoàng Thân Nhân trầm ngâm hỏi:
- Ý của ngươi thế nào?
Nguyên Lại Nghĩa thẳng người.
- Vi thần biết vùng đất Hà Di ở hải ngoại, từ đất liền không cách nào tiếp viện Lục Áo quốc, chỉ có thể đi đường biển, nếu như có thể phá hủy chiến thuyền quân Tống, như vậy trong vòng hai năm, quân Tống không cách nào ở đất Hà Di tiếp viện An Bội Lại Thời, vi thần có lòng tin trong vòng hai năm hoàn toàn chém hết nam tử gia tộc An Bội.
Thiên hoàng Thân Nhân yên lặng hồi lâu.
- Nhưng mà trẫm cũng không muốn cùng Tống triều bùng nổ chiến tranh.
- Khải bẩm thiên hoàng, cũng không cần triều đình xuất thủ, thần biết trong tay lãnh chúa Trường Khi là Bình Dã Cát có mấy trăm chiếc chiến thuyền, võ sĩ hơn ba ngàn người, để cho hắn ta xuất binh tập kích thuyền bè quân Tống, cuối cùng đem trách nhiệm đẩy tới trên đầu hắn ta, đem đầu người khác đi Tống triều tạ tội, Nhật Bản cùng Tống triều sẽ không nổi lên tranh chấp.
Thiên hoàng Thân Nhân biết gia tộc Nguyên thị thèm thuồng Trường Khi giàu có và đông đúc đã lâu, trên thực tế là muốn lợi dụng cơ hội lần này diệt trừ Bình Dã Cát, cướp lấy cảng biển Trường Khi.
Bất quá thiên hoàng Thân Nhân cũng vui vẻ thấy Bình Dã Cát bị diệt, y trầm tư chốc lát.
- Chẳng qua là Bình Dã Cát chưa chắc chịu xuất binh.
- Thiên hoàng bệ hạ, thần nghe nói con trai độc nhất của Bình Dã Cát ở nước Đam La chết ở trong tay quân Tống, hắn ta oán hận quân Tống đã lâu, nếu như bệ hạ đáp ứng đem đất đai Phì Hậu quốc trả lại cho hắn ta, cũng bổ nhiệm hắn ta làm Phì quốc thủ hộ, có nỗi đau mất con, có cám dỗ đất đai làm lợi nhuận, có địa vị thủ hộ vẫy gọi, thần tin tưởng hắn ta nhất định sẽ dốc hết binh lính ra.
Thân Nhân thiên hoàng gật đầu.
- Như vậy có thể thực hiện.
----------oOo----------
Tiến vào sau tháng hai, phần lớn Côn Châu băng tuyết bắt đầu tan dần, trừ đỉnh núi còn có bộ phận tuyết đọng bên ngoài, hơi thở đầu mùa xuân đã tràn đầy mỗi góc nhỏ của Côn Châu.
Cây cối nảy mầm, cỏ non vươn lên mặt đất, từng nhóm nai ở bên suối uống nước, đàn chim tước lớn ở trên bầu trời rừng rậm bay lượn, mấy ngàn con ngựa lại bắt đầu di chuyển hướng đồng cỏ phương bắc.
Tin vui tháng hai không ngừng truyền tới, một là thu đông, hơn một trăm con ngựa giống đại triển hùng uy, khiến cho một ngàn tám trăm con ngựa mẹ mang thai.
Một tin vui khác chính là vỏ thiết hỏa lôi lúc trước đã thành công trên căn bản không ngừng tốt hơn, lại tạo ra được uy lực lớn hơn, càng ổn định thiết hỏa lôi, một mùa đông, bên ngoài thành tiếng nổ không ngừng, mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau đó mới truyền ra tin tức quân Tống đang thí nghiệm hỏa khí mới.
Giữa trưa, trăm chiếc thuyền lớn chở nhóm đầu tiên hơn ba ngàn năm trăm lao công nước Nhật Bản tới Đường huyện, nhóm lao công này đến từ Đông Hải Đạo* Nhật Bản. (* tiếng Nhật là Tōkaidō)
Bao gồm Y Đậu, An Phòng, Tương Mẫu, Y Thế chờ vùng Đông Hải Đạo, trong đó bao gồm năm trăm thiếu nữ trẻ tuổi, quân Tống cùng mỗi người bọn họ ký kết khế ước, kỳ hạn công trình ba năm, nam tử mỗi tháng một lượng bạc, nữ tử giảm phân nửa, miễn phí ăn ở, bảo đảm ăn cơm no.
Điều kiện này đối với bách tính Nhật Bản chịu đủ bóc lột khắc nghiệt cùng nghèo khó không chịu nổi mà nói, nhất định chính là trời cao đưa tới hậu lễ.
Mặc dù có rất nhiều người hoài nghi những điều kiện này không phải thật, chẳng qua là dụ dỗ bọn họ mắc lừa, nhưng vẫn có vô số người không chịu nổi cám dỗ, bọn họ tình nguyện mạo hiểm cũng không muốn tiếp tục cuộc sống ăn đói mặc rét, trăm họ từ bốn phương tám hướng chạy tới ghi danh.
Nhất là quân Tống ứng trước một năm tiền công, mười hai lượng bạc trắng loá, có thể mua năm mươi thạch gạo, khiến dân chúng đều điên cuồng chạy tới ghi danh, chỉ tiếc nhóm đầu tiên quân Tống chỉ tuyển ba ngàn năm trăm người, vô số người chỉ đành phải nuốt hận mà về, đều giương mắt chờ mong lần chiêu mộ thứ hai.
Trên bến thuyền nhất thời trở nên náo nhiệt lên, các binh lính đem ba ngàn lao công sắp xếp ba mươi doanh trại, cũng bổ nhiệm doanh đầu, nhiệm vụ của bọn họ là đốn củi xây đường, trước xây dựng một đường chính thông suốt hai bờ sông.
Bán đảo phía tây bắc Côn Châu vịnh, vịnh bắc bộ chính là Trát Hoảng* ở đời sau, vị trí địa lý rất ưu việt, Phạm Ninh liền cân nhắc đem Hán huyện thiết lập ở đó. (* hay còn gọi là Trát Hoảng thị, tiếng nhật là Sapporo, thành phố có dân số lớn thứ năm, diện tích lớn thứ ba ở Nhật Bản, là một thành phố quốc gia và là trung tâm hành chính của tỉnh Hokkaidō ở miền Bắc Nhật Bản)
Hơn nữa nơi đó cách Đường huyện hơn trăm dặm, không cần vượt qua núi non trùng điệp, địa hình tương đối bằng phẳng, xây dựng con đường tương đối dễ dàng, tương lai giữa Hán huyện cùng Đường huyện, cưỡi ngựa một ngày có thể đến.
Lao công có sẵn đại doanh, cách Đường huyện hai mươi dặm, lao công bọn họ ở nơi đó nghỉ ngơi, hai ngày sau bắt đầu đốn củi mở đường.
Năm trăm thiếu nữ trẻ tuổi được dẫn vào bên trong thành, các nàng chia làm hai nhóm, phụ trách thức ăn cùng chế tạo quần áo giày, các nàng cũng có doanh trại, nằm ở bên trong thành, điều kiện nếu so với doanh trại lao công khá hơn, buổi tối còn phải tập trung lại học tập Hán ngữ, dẫu sao trong các nàng nhiều người nguyện ý gả cho tướng sĩ trấn thủ biên cương Côn Châu.
Phạm Ninh ngồi trên lưng ngựa, nhìn từng nhóm công nhân hăng hái, lúc này, binh lính dẫn ba mươi doanh đầu đến trước mặt Phạm Ninh, Dư Hiếu Niên cao giọng nói cho bọn họ mấy câu, ba mươi tên doanh đầu rối rít quỳ xuống dập đầu.