- Ta là chỉ huy trưởng của Côn Châu, sau này, cuộc sống các ngươi ở Côn Châu làm lụng do ta phụ trách, qua vài ngày ta sẽ tới đại doanh các ngươi dò xét, hôm nay đơn giản nói qua với các ngươi mấy câu.
Phạm Ninh nói mấy câu thì dừng lại, để Dư Hiếu Niên thay hắn phiên dịch.
Phạm Ninh tiếp tục nói:
- Các ngươi tới Côn Châu là làm việc kiếm tiền, ba năm sau mang một khoản tiền về nhà, đây cũng là nguyện vọng mỗi cá nhân, muốn kiếm tiền dĩ nhiên không có vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ sức ra lao động cần cù, phải phục tùng quân đội quản lý, ta cảnh cáo trước, bất kỳ người nào bất kể là giở thủ đoạn lười biếng, còn tìm cớ gây sự, cũng sẽ lập tức đuổi, sau một năm khổ công đưa về nhà, sẽ không có cơ hội nữa.
Mọi người nghe xong phiên dịch nơm nớp lo sợ, cũng yên lặng như tờ, hồi lâu, một người dè đặt hỏi:
- Xin hỏi lão gia, chúng ta cần làm gì?
- Trước chủ yếu là đốn củi xây đường, sau đó sẽ xây dựng thành trì, ba năm thoáng một cái liền đi qua, đến lúc đó là có thể tính tiền về nhà, biểu hiện tốt, sẽ còn có khen thưởng, các ngươi trở về truyền lại lời nói của ta ngày hôm nay với tất cả công nhân, để cho mọi người an tâm làm việc, chỉ cần gắng sức thật tốt, quân Tống sẽ không bạc đãi bọn họ.
Binh lính dẫn ba mươi tên doanh đầu tâm tình kích động đi, ba ngàn lao công xếp hàng đứng thành ba hàng, mỗi người nhận một bộ công phục, một đôi giày, một lệnh bài đồng của công nhân, hai cái bánh bao, ba ngàn lao công lập tức được quân đội đưa tới đại doanh lao công.
Trên thực tế, cuộc sống của bọn họ và tù nhân không sai biệt lắm, trừ làm việc ngay cả khi ngủ, không có tự do, không có kỳ nghỉ, chẳng qua là mỗi tháng có một phần tiền công.
Có thể coi là như vậy, mỗi một người đều cảm thấy vạn phần may mắn, mình có thể ăn cơm no, có thể kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày, bọn họ có thể ở trước mặt cha mẹ vợ con đứng thẳng lưng.
...
Thuyền đội sau khi lao công xuống thuyền, rời khỏi bến thuyền đi nơi khác cập bến, lúc này, có ba chiếc từ Trường Kỳ trở về thương đội bắt đầu dỡ hàng, bọn họ vừa vặn gặp thuyền bè chiêu mộ lao công ở Đông Hải đạo, liền kết bạn cùng nhau trở lại Côn Châu.
Phạm Ninh đang muốn trở lại bên trong thành, bỗng nhiên Dư Hiếu Niên vội vã chạy tới, khom người nói:
- Khải bẩm ngự sử, có tình báo quan trọng.
Phạm Ninh thấy phía sau hắn ta có một người đi theo, liền hỏi:
- Tin tức nơi nào?
Dư Hiếu Niên kéo người sau lưng lên.
- Tự ngươi nói cho Phạm ngự sử đi.
Phía sau là một người tuổi trẻ, đại khái chỉ có hai mươi tuổi, hình dáng hết sức thanh tú, hắn ta quỳ xuống hành đại lễ với Phạm Ninh.
- Tiểu nhân là thương nhân Trường Kỳ con của Trình Đức Hưng, tiểu nhân tên là Trình Thanh.
Phạm Ninh nghe Dư Hiếu Niên nhắc tới, Trình Đức Hưng là thủ lĩnh thương nghiệp Trường Kỳ của Đại Tống, năng lực ở Trường Kỳ rất lớn, ngay cả Bình Dã Cát cũng phải cho gã mấy phần mặt mũi. (Trường Kỳ; Nagasaki, thành phố Tây Nam đảo Kyushu, Nhật Bản)
Phạm Ninh gật đầu.
- Ngươi đứng lên nói chuyện.
- Tạ Phạm ngự sử.
Trình Thanh đứng lên.
- Cha ta lấy được một tin tức khẩn cấp, Bình Dã Cát đang triệu tập quân đội, chuẩn bị cuối tháng lên đường, tới đánh lén Côn Châu.
Phạm Ninh lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Tin tức có thể tin được không?
- Tuyệt đối đáng tin, là thủ hạ đứng hàng thứ ba của Bình Dã Cát uống rượu say rồi tiết lộ cho cha ta.
Phạm Ninh lập tức nói:
- Cùng ta đi trại lính nói rõ ràng.
Hắn nhìn Dư Hiếu Niên nói:
- Ngươi cũng cùng đi.
Phạm Ninh dẫn hai người đi tới trại lính, vừa vặn gặp Địch Thanh chuẩn bị rời trại đi đại doanh lao công, Phạm Ninh vội vàng gọi y lại.
- Địch soái, chờ một chút, có quân tình trọng yếu cần thương nghị.
Địch Thanh gật đầu, tung người xuống ngựa cười nói với Phạm Ninh:
- Nhật Bản đối với chúng ta có suy nghĩ không đứng đắn à?
Phạm Ninh cũng khẽ mỉm cười.
- Gần như là vậy.
- Vượt ngoài mong đợi.
Địch Thanh cười ha hả một tiếng.
- Đến đại trướng nói rõ.
Mọi người đi tới đại trướng trung quân, Trình Thanh lại thuật lại tình huống một lần cho Địch Thanh, Địch Thanh chân mày thoáng nhíu lại, nhưng không có nói gì, lại hỏi:
- Tình huống quân đội của Bình Dã Cát như thế nào?
- Khải bẩm Địch soái, thủ hạ Bình Dã Cát có võ sĩ hơn ba ngàn người, bọn họ đồng thời cũng là hải tặc, vô cùng dũng mãnh hung tàn, thuyền bè lớn nhỏ hơn bốn trăm chiếc, gần biển Nhật Bản đi không có vấn đề.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Bình Dã Cát có mấy người con trai?
- Hồi bẩm ngự sử, hắn ta có chín con trai, trong đó con trai trưởng qua đời rất sớm, con trai ruột cũng chỉ còn lại con trai thứ Bình Dã Anh Xâm, bảy người con khác đều là con nuôi của hắn ta. Được gọi là bảy hải sĩ Trường Kỳ, thật ra thì chính là bảy thủ lĩnh hải tặc.
- Sau khi Bình Dã Anh Xâm kia chết ở Đam La đảo, hắn ta liền tuyệt hậu?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Đúng vậy, hắn ta bây giờ chỉ có hai cháu gái, không có cháu trai, sau khi tin tức Bình Dã Anh Xâm chết ở Đam La đảo tới tai, nghe nói hắn ta tự giam mình ở trong phòng ba ngày ba đêm, toàn bộ Trường Kỳ cũng treo cờ trắng, có tin đồn nói Bình Dã Cát đuổi hết tất cả thương nhân Đại Tống đi.
Phạm Ninh cũng không hỏi thêm nữa, để cho người đưa Trình Thanh lui xuống nghỉ ngơi.
Đợi Trình Thanh rời đi, Phạm Ninh lúc này mới cười hỏi:
- Địch soái tựa hồ có chút nghi ngờ?
Địch Thanh gật đầu.
- Dưới tình huống bình thường, nếu như không phải là tận lực dò xét, loại tiết lộ quân tình trọng đại này có khả năng vô cùng nhỏ, hơn nữa còn là thủ hạ nhân vật số ba của Bình Dã Cát, cho nên ta cảm thấy có chút kỳ quặc.
Phạm Ninh hơi mỉm cười.
- Nếu như là hắn ta cố ý tiết lộ thì sao?
Địch Thanh ngẩn ra.
- Điều này sao có thể?
Phạm Ninh lại chuyển hướng Dư Hiếu Niên bên cạnh hỏi:
- Ngươi cảm thấy có thể không?
Dư Hiếu Niên không nghĩ tới cấp trên sẽ hỏi mình, hắn ta trầm tư chốc lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Ý của Phạm ngự sử là nói, Bình Dã Cát tới công đánh chúng ta, có liên quan tới việc gia tộc An Bội nổi loạn?
Phạm Ninh gật đầu.
- Ta cảm thấy có quan hệ, chúng ta ủng hộ gia tộc An Bội phản loạn cũng không phải là bí mật gì, cũng không có tận lực giấu giếm, rất dễ dàng bị triều đình Nhật Bản biết, bọn họ nhất định nghĩ biện pháp ngăn cản chúng ta ủng hộ gia tộc An Bội.
Địch Thanh cũng tỉnh ngộ.
- Cho nên Bình Dã Cát chính là một cây đao thiên hoàng Nhật Bản phái ra?
- Chẳng qua là mượn đao giết người thôi!
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Bình Dã Cát là lãnh chúa một phương, cùng triều đình quan hệ không lớn, để hắn ta xuất đầu lộ diện, triều đình Nhật Bản dễ dàng phủi sạch quan hệ, nếu như ta đoán không lầm, Nhật Bản đối với lợi nhuận mua bán Trường Kỳ nhiều như vậy đã đỏ con mắt rất lâu rồi, lần này lợi dụng Bình Dã Cát đi đối phó chúng ta, chẳng phải để chúng ta mượn cơ hội giết chết Bình Dã Cát sao?
Địch Thanh cũng cảm thấy Phạm Ninh nhìn thấu đáo, y trầm tư hồi lâu lại nói: