Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 459 - Chương 457

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 457
 

Xuất Vũ quốc cũng chính là phía tây của huyện Thu Điền và huyện Thanh Sâm của Nhật Bản ở đời sau, phía bắc liền với eo biển, đi qua Xuất Vũ quốc là đến Côn Châu rồi.

Đội thuyền này chính là do Bình Dã Cát dẫn đầu thủy quân Trường Kỳ, do ba trăm bảy mươi chiếc thuyền và ba nghìn thủy quân tạo thành, tuy nhiên Bình Dã Cát bởi vì cái chết của con trai độc nhất Bình Dã Anh Xâm mà vô cùng hận thù quân Tống, nhưng y cũng không đến mức bị thù hận che mắt mà tiến đánh quân Tống, y biết rõ thực lực của mình và quân Tống cách biệt lớn như thế nào.

Để khiến y không tiếc thân mạo hiểm, vẫn là bị lợi ích hấp dẫn, Thiên Hoàng gửi chiếu thư xuống, chỉ cần y dẫn thủy quân tập kích chiến thuyền của quân Tống tại Hà Di, thì y sẽ sáp nhập Phì Tiền Quốc và Phì Hậu quốc vào làm một, một lần nữa thành lập Phì quốc đã biến mất hơn trăm năm nay, đây chính là mộng tưởng của nhiều thế hệ của Bình Dã gia tộc, cũng chính là mộng tưởng của Bình Dã Cát, điều kiện này đủ để khiến y liều mạng.

Hơn nữa trong điều kiện này cũng có lỗ hổng, Thiên Hoàng chỉ bảo y tập kích chiến thuyền quân Tống, cũng không bảo y phải phá hủy hoàn toàn chiến thuyền quân Tống, Bình Dã Cát giảo hoạt đương nhiên đã bắt được lỗ hổng trong điều kiện này.

Thời gian qua thủy quân Trường Kỳ vẫn luôn am hiểu đánh lén, bọn họ thường xuyên đánh lén Phủ Sơn, phá hủy mấy trăm chiếc thuyền của quân đội Triều Tiên, mỗi lần đều đắc thủ, thành công trở về, lúc này bọn họ cũng chuẩn bị bắt chước lại cách cũ, đánh lén chiến thuyền quân Tống, sau đó trở về báo cáo với Thiên Hoàng.

Cách phía trước đội thuyền hơn mười dặm, có một hòn đảo nhỏ rộng chừng vài dặm, bờ đảo thả neo một chiếc ghe độc mộc của người Côn tộc, lúc này, hai gã người Côn tộc nhìn thấy đội thuyền từ phía nam trùng trùng điệp điệp lái đến, bọn họ lập tức chuyển động chiếc ghe độc mộc chạy nhanh về phía bắc.

Ghe độc mộc chỉ dùng một thân cây để chế tạo thành, phía trước nhọn mà dài nhỏ, lực cản rất nhỏ, tốc độ đi trên biển rất nhanh, vượt xa một con thuyền bình thường, hai người ra sức lái chiếc ghe độc mộc, ghe độc mộc lúc này giống như một mũi tên đã rời nỏ, lướt nhanh trên biển.

Bình Dã Cát ở trên thuyền lớn nhìn thấy ghe độc mộc ở phía xa xa đang chạy nhanh, nhướn mày hỏi:

- Đó là người gì?

Một tên thủ hạ quen thuộc tình huống ở đây nhìn thấy cười nói:

- Khởi bẩm lãnh chúa, đó là người Hà Di, thổ dân của Xuất Vũ quốc, ở vùng duyên hải bắt cá tìm ngọc trai, ghe độc mộc chính là dấu hiệu của bọn họ.

- Bọn họ đang lẩn trốn cái gì vậy?

- Người Hà Di này rất sợ người ngoài, giống như bầy hươu ở vùng phía đông bắc vậy, nhìn thấy người sống liền bỏ chạy, đó chính là một tập tục tự bảo vệ bản thân, chỉ cần chúng ta không lên bờ, bình thường bọn họ sẽ không công kích chúng ta.

Bình Dã Cát cười lạnh một tiếng:

- Ta ngược lại hi vọng bọn họ tiến đến công kích, lúc đó ta sẽ luộc chín bọn họ thành tôm đỏ!

Sau đó y cũng không hề để ý người Hà Di ở trong lòng nữa, ra lệnh:

- Tăng tốc độ bắc thượng!

Ghe độc mộc một hơi đi xa hơn trăm dặm, hai tay của hai tên Côn tộc đã vô cùng nhức mỏi.

Lúc này phía trước xuất hiện một bán đảo ở góc biển, ở đó có hai chiếc ghe độc mộc thả neo, bốn tên người Côn tộc chờ ở một bên, bọn họ nhìn thấy thuyền phía trước khua vải đỏ lập tức lên thuyền đi nhanh, chạy về phía vịnh.

Đây là nhiệm vụ mà Côn tộc đảm đương, bọn họ phụ trách giám thị thuyền địch, cũng kịp thời đưa đến mật báo, ghe độc mộc của bọn họ phát huy ưu thế tốc độ, dùng phương thức tiếp sức, từng con thuyền nối tiếp nhau báo tin, đưa tin tình báo thủy quân Trường Kỳ đánh tới truyền về đến vịnh Côn Nam vào một ngày trước.

…....

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vịnh Côn Nam gió êm sóng lặng, mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng màu bạc, hơn trăm chiếc thuyền lớn đang thả neo ở bên cạnh bến thuyền phía bắc, trong màn đêm, sóng biển vỗ nhè nhẹ đập vào đê, tất cả con thuyền dường như đã ngủ say, trên mặt biển đặc biệt yên tĩnh.

Vịnh Côn Nam rất lớn, chu vi ít nhất cũng phải mấy trăm dặm, nhưng miệng vịnh lại tương đối hẹp, chỉ có hơn ba mươi dặm, gió to sóng lớn trên mặt biển không qua được, là một cảng biển tự nhiên tránh gió vô cùng tốt.

Dưới màn đêm yểm hộ, một con thuyền tốc độ rất nhanh chạy ra khỏi vịnh biển, đi đến gần một chỗ bí mật ở bán đảo, nơi này thả neo mấy trăm con thuyền lớn nhỏ không rõ lai lịch.

Trải qua mười hai ngày đi bằng đường thủy, thủy quân Trường Kỳ rốt cuộc đến vịnh Côn Nam, nơi bọn họ bỏ neo là một bán đảo hướng ra biển ở phía nam của vịnh, dài hơn tám mươi dặm, rộng hơn ba mươi dặm, trên bán đảo cây cối rậm rạp, không có bóng người.

Điều này cũng là ưu thế của thủy quân Trường Kỳ, số người của Côn Châu quá ít, không có ngư dân, trên đảo cũng không có cư dân sinh sống, bọn họ căn bản sẽ không bị phát hiện, quân Tống chỉ tập trung ở trong một phạm vi rất nhỏ, mấy trăm dặm xung quanh phạm vi đó đều không có bóng người.

Một chiếc thuyền nhanh chóng áp sát vào một con thuyền lớn ba nghìn thạch, chiếc thuyền lớn đó chính là thuyền chủ của Bình Dã Cát, cũng là một con thuyền lớn nhất trong độ thuyền, một gã võ sĩ lên thuyền, quỳ xuống bẩm báo với Bình Dã Cát:

- Khởi bẩm lãnh chúa, ở bờ bắc tận cùng bên trong vịnh có thả neo hơn một trăm chiếc thuyền lớn, đều là thuyền hơn vạn thạch.

Bình Dã Cát có chút nghi hoặc nói:

- Tại sao chỉ có hơn một trăm chiếc thuyền, hẳn nên có bốn năm trăm chiếc thuyền mới đúng chứ!

Nghĩa tử của y Bình Dã Long cười nói:

- Thời tiết trở nên ấm áp, đội thuyền hẳn là đang vận chuyển vật tư tiếp tế về Đại Tống, bọn họ bình thường đi qua phía đông quần đảo, vì vậy chúng ta không gặp phải!

Ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, bây giờ là mùng mười tháng ba, ý xuân dạt dào, đúng là sau khi nhịn một mùa đông, là mùa tốt nhất để trở về Đại Tống, hơn nữa hiện tại đội thuyền của quân Tống đều đi về phía bờ Đông Hải, chỉ có lần đầu tiên bắc thượng mới đi bờ Tây Hải, chính mình không phải cũng bởi vì nguyên nhân đó mới lựa chọn từ bờ Tây Hải bắc thượng sao?

Trong lòng Bình Dã Cát bỗng nhiên sinh ra một ý niệm mãnh liệt, nếu chỉ có hơn một trăm thuyền, vậy mình có thể cướp lấy chúng không?

Phải biết rằng đây là những chiến thuyền vạn thạch, Nhật Bản căn bản không chế tạo ra được con thuyền như vậy, cho dù bỏ tiền ra mua cũng không có, nếu như chính mình có được hơn một trăm chiếc chiến thuyền vạn thạch này, y sẽ trở thành bá chủ vô địch thiên hạ trên mặt biển!

Càng nghĩ càng động tâm, lúc này Bình Dã Cát ra lệnh nói:

- Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, không cho đốt thuyền, phải cướp thuyền.

Bọn họ mang theo rất nhiều cỏ khô lưu hoàng, chính là để đốt thuyền, hiện tại tướng quân thay đổi mệnh lệnh, mọi người ai cũng xoa tay tham lam, muốn cướp lấy hơn một trăm thuyền lớn vạn thạch này.

Thủy quân Trường Kỳ lưu lại hơn mười chiếc thuyền canh gác, còn lại hơn ba trăm thuyền giương buồm, nhanh chóng rời khỏi bán đảo, lần lượt đi qua cửa vịnh, chạy về phía ngoài hơn trăm dặm.

Bình Luận (0)
Comment