Nếu như từ trên cao nhìn xuống vịnh Côn Nam thì sẽ phát hiện ra vịnh Côn Nam vô cùng giống hình một cái hũ tròn lớn, miệng hũ hẹp, bụng hũ rộng ra, một khi vào trong, bị người khác lấp miệng hũ, thì sẽ biến thành bắt ba ba trong hũ vô cùng điển hình.
Lúc này, thủy quân Trường Kỳ như một bọn cướp bị hơn một trăm chiếc thuyền lớn vạn thạch hấp dẫn, vì cướp lấy thuyền lớn vạn thạch, bọn họ không chút do dự như ba ba bò vào trong hũ, trong suy nghĩ của bọn họ, lúc này quân Tống vẫn còn đang ngủ say trong quân doanh.
Chỉ là bọn họ dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra được, bốn nghìn quân Tống và hơn bốn trăm chiếc thuyền lớn đã ở sẵn chờ bọn họ suốt một ngày.
Ở cách cửa bắc vịnh chừng ba mươi dặm, mấy trăm chiếc thuyền vạn thạch đang thả neo bên cạnh bờ biển, ở một góc biển vừa vặn che kín chúng, khiến cho đứng phía nam của cửa vịnh không nhìn thấy được sự tồn tại của chúng.
Địch Thanh đứng trên mui thuyền lớn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn chăm chú về phía trước, xuyên qua khe hở của mấy cây đại thụ, có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình cửa vịnh cách đó vài chục dặm, tuy nhiên thủy quân Trường Kỳ là từ phía nam của cửa vịnh tiến vào vịnh Côn Nam, từ nơi đó của bọn họ không nhìn thấy được động tĩnh của quân địch.
Lúc này, có binh sĩ báo cáo:
- Khởi bẩm đại soái, quân địch đã tiến đến vịnh, cách cửa vịnh chỉ hơn mười thuyền trạm canh gác!
Địch Thanh gật đầu, quay đầu lại ra lệnh:
- Toàn quân xuất phát!
…...
Ngay tại nửa canh giờ sau khi Bình Dã Cát dẫn đội thuyền đi vào vịnh, một đội chiến thuyền gồm hơn ba trăm chiếc thuyền vạn thạch từ phương bắc mạnh mẽ đi đến, hơn mười chiếc thuyền tại trạm canh gác gần cửa vịnh không tránh kịp, thân thuyền lập tức bị thuyền lớn đâm cho vỡ nát, mười mấy tên võ sĩ rơi xuống nước.
Các võ sĩ giãy giụa trong biển hô to cứu mạng, nhưng nghênh đón bọn họ chỉ là những mũi tên lạnh băng, một trận mưa tên đi qua, toàn bộ võ sĩ rơi xuống đều bị bắn chết.
Hơn ba trăm chiếc chiến thuyền lập tức chia thành hai đường, một trăm chiếc chiến thuyền phong tỏa lối ra của vịnh, mặt khác hơn hai trăm chiếc chiến thuyền từ đằng sau bọc đánh thủy quân Trường Kỳ, ba cây hỏa tiễn sáng ngời được bắn lên trên không trung, hỏa dược thiêu đốt phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
Lúc này, Bình Dã Cát cũng không biết cửa vịnh đã bị phong tỏa, khoảng cách bọn họ đến chỗ thuyền lớn quân Tống bỏ neo còn không đến mười dặm, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của thuyền lớn ở phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một tên võ sĩ bỗng nhiên chỉ vào không trung đằng sau hô to:
- Lãnh chúa, người nhìn xem!
Bình Dã Cát quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có ba vạch như sao băng bay thẳng lên không trung, ở trên không trung phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
Bình Dã Cát ngây ngẩn cả người, trong lòng của y bỗng nhiên ý thức được điềm không ổn:
- Không xong rồi, chúng ta trúng kế!
Bình Dã Cát lập tức cất giọng hô to:
- Đội thuyền quay đầu, rút khỏi vịnh! Mau rút lui!
Tiếng chuông lệnh rút lui vang vọng trên thuyền lớn, thủy quân Trường Kỳ nhao nhao điều chỉnh cánh buồm, rút lui về phía tây nam, đồng thời ngay lúc này, hơn một trăm chiến thuyền vốn dĩ đang yên tĩnh thả neo ở bến thuyền đột nhiên bắt đầu chuyển động, bọn họ kéo buồm, mượn dùng gió đông mạnh mẽ, mấy chục chiến thuyền mạnh mẽ vọt về phía thủy quân Trường Kỳ.
Con thuyền của Đại Tống tuy to lớn, nhưng phần đuôi được trang bị bánh lái để cân bằng, quay đầu hay quẹo cua đều linh hoạt hơn so với chiến thuyền quân địch, hơn nữa tốc độ của chúng cực nhanh, dần dần đuổi kịp chiến thuyền của thủy quân Trường Kỳ, trên thuyền lớn tên bay như mưa bắn về phía thuyền, phía dưới không ngừng có binh lính trúng tên kêu thảm rơi xuống nước.
Thuyền của thủy quân Trường Kỳ phần lớn đều nằm ở khoảng năm trăm thạch, trước mặt chiến thuyền vạn thạch của quân Tống, nhìn trông đặc biệt bé nhỏ.
"Oanh!"
Một con thuyền chừng năm trăm thạch bị một chiếc thuyền lớn đụng vỡ thành hai phần, toàn bộ hơn mười người trên thuyền đều rơi xuống biển, ngay sau đó lại có hơn mười chiếc thuyền bị thuyền lớn của quân Tống đụng vỡ, nhanh chóng chìm xuống đáy biển.
Bình Dã Cát chỉ huy thuyền chủ trốn tại mặt trước, y đã chẳng còn tâm tình quan tâm đến thủ hạ, liều mạng hô to:
- Đi mau! Thuyền chìm ai cũng đừng mong sống!
Chạy được không đến hai mươi dặm, phía trước bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của vô số thuyền chiến khổng lồ, trái tim Bình Dã Cát nguội lạnh, y biết rằng mình đã trúng kế, rơi vào cạm bẫy của quân Tống rồi, chỉ sợ đây chính là nơi táng thân của y.
Sát cơ hy sinh vì nước khiến y trở nên liều lĩnh, cho dù chết y cũng muốn đụng chìm chiến thuyền của đối phương, y khàn giọng hét lớn:
- Tiến lên, kẻ nào dám ngăn cản liền đụng chìm nó!
Cánh buồm vừa mới muốn buông xuống lại bị kéo lên, đột nhiên con thuyền gia tăng tốc độ, hướng về một con thuyền lớn vạn thạch phóng đến.
Mắt thấy sắp bị đụng phải, thuyền lớn của quân Tống bỗng nhiên hơi nghiêng về phía bên trái, hai chiếc thuyền sát nhau, thuyền ba nghìn thạch của Bình Dã Cát rõ ràng không hề lớn, cũng thấp chỉ một trượng, quân Tống từ trên cao nhìn xuống, bắn tên vào trong thuyền.
Bỗng nhiên, một viên thiết hồ lô đen nhánh mang theo ánh lửa từ trên thuyền lớn của quân Tống ném vào trong khoang thuyền, chỉ trong chốc lát liền nghe thấy "Oanh!" một tiếng vang lên, thuyền chủ của Bình Dã Cát vậy mà dâng lên cao ba thước, trong khoang thuyền bị nổ nát bấy, vách thuyền bị nổ tung thành một cái hố lớn, nước biển mãnh liệt tràn vào.
Bình Dã Cát bị chấn động mãnh liệt ném lên trên boong thuyền, y còn cho rằng thuyền bị đánh lật rồi, đúng lúc này, y bỗng nhiên cảm giác thấy thuyền bắt đầu nghiêng, y vội vàng ghé vào mép thuyền nhìn xuống dưới, chỉ thấy trên vách thuyền xuất hiện một cái hố tối đen như mực, nước biển đang điên cuồng dũng mãnh tràn vào, y lập tức sợ ngây người.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm gãy vụn đáng sợ, có người hô to:
- Lãnh chúa mau tránh ra!
Y liền quay đầu lại nhìn, cột buồm bị đổ mạnh mẽ đập về phía y, Bình Dã Cát tránh không kịp, cột buồm nặng nề nện xuống đầu của y, đầu lập tức vỡ tung, não văng tung tóe, tử vong tại chỗ.
Cho dù không bị cột buồm đập trúng, Bình Dã Cát cũng giống như những võ sĩ khác, khó lòng thoát khỏi cái chết, thuyền lớn đã chìm hẳn rồi, binh sĩ trên mặt biển kêu cứu không nhận được một chút cứu viện nào, Địch Thanh hạ lệnh đuổi tận giết tuyệt, hoặc là bị chìm xuống đáy biển chết đuối, hoặc là bị binh lính quân Tống dùng loạn tiễn bắn chết.
Trên mặt biển không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, khắp nơi trên mặt biển trôi dạt hài cốt của những con thuyền bị nổ nát bươm, đây là một hồi đuổi giết nghiêng hẳn về một bên, đối mặt với chiến thuyền khổng lồ của quân Tống, thủy quân Trường Kỳ không có chút sức lực nào chống lực, chỉ có vận mệnh bị tàn sát.
Đến hừng đông, thủy quân Trường Kỳ gồm gần bốn trăm chiến thuyền bị phá hủy toàn bộ, ba nghìn võ sĩ Nhật Bản táng thân dưới đáy biển, không một người sống sót.
Nhưng khiến cho Phạm Ninh cảm thấy vui mừng chính là, trận chiến đấu này tổng cộng phóng hai mươi bảy viên thiết hỏa lôi, ngoại trừ một viên không nổ, hai mươi sáu viên còn lại đều nổ, phát huy uy lực vô cùng lớn, điều này cho thấy bước đầu tiên áp dụng thiết hỏa lôi vào thực tế đã thành công.