Nhưng với tư cách là người vạch ra thế trận phản đánh lén, Phạm Ninh còn rất nhiều chuyện phải làm, bọn họ cần chiếm thế thượng phong trên phương diện chính trị, phái sứ giả đi đến Bình An kinh, trách cứ Nhật Bản đánh lén quân Tống, đương nhiên, triều đình Nhật Bản nhất định sẽ đẩy trách nhiệm lên đầu Bình Dã Cát, như vậy quân Tống chiếm lĩnh Trường Kỳ, triều đình Nhật Bản cũng không thể nói gì.
Sau khi toàn diệt thủy quân Trường Kỳ được hai canh giờ, đại tướng Trương Đại dẫn đầu hai nghìn binh lính và năm mươi chiến thuyền trùng trùng điệp điệp đánh về phía Trường Kỳ, đồng thời cùng lúc đó dời đi còn có Dư Hiếu Niên và mấy tên tùy tùng của y, bọn họ thì đi đến kinh Bình An đưa ra kháng nghị về phía triều đình Nhật Bản.
…...
Ngay tại mấy ngày trước khi hải chiến ở vịnh Côn Nam bùng nổ, ở phía nam Trường Giang của phủ Bình Giang, mấy trăm chiến thuyền đã chất đầy các loại vật tư tiếp viện, chuẩn bị xuất phát đến Côn châu.
Lần này rời bến, Triệu Tông Thực không hề đi đến, hiện giờ y đang đảm nhiệm Tuyên Phủ Sứ của Hà Bắc, người đã đến các châu của Hà Bắc để tuần tra và làm yên lòng dân.
Quân đội xuất phát đi theo đội thuyền có một nghìn người, bọn họ là người bảo vệ đội thuyền, nếu không lượng lớn vật tư và người trên đội thuyền liền trở thành tiện nghi cho hải tặc trên đường đi.
Hôm nay là mùng ba tháng ba, là ngày cuối cùng đội thuyền thả neo, sáng mai đội thuyền phải lên đường rồi.
Trên bến thuyền, Minh Nhân và Minh Lễ đang lo lắng nhìn khắp nơi, đã thương lượng với Chu Bội hôm nay nhất định phải đến, nhưng bây giờ đã là xế chiều rồi, đến bóng dáng của Chu Bội cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ nàng không định đến sao?
Mặc kệ Chu Bội có đến hay không, dù sao huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ cũng nhất định phải đi Côn Châu, hai người bọn họ mang theo vô số vật phẩm sinh hoạt, giá trị ước chừng hơn một nghìn quan tiền, chuẩn bị thật tốt để tiếp tục đến Côn Châu phát tài.
Đúng là phát tài lớn, năm ngoái một chuyến đi Côn Châu của bọn họ, ước chừng giúp bọn họ kiếm được hơn ba vạn quan tiền lời, khối Long Diên Hương nặng ba mươi cân kia vậy mà được một tên tài phú lấy ra hai vạn quan tiền mua đi, tiền lời dày như vậy, bọn họ sao không tiếp tục đi Côn Châu cho được?
Lần này đi Côn Châu và Đam Châu ngoại trừ hơn năm mươi tên quan viên, còn có sáu trăm hộ dân cư, ước chừng hai nghìn năm trăm người, bọn họ coi như là nhóm đầu tiên đi khai phá tiến về phía Côn Châu, những cư dân này đều là nông dân bị mất đất ở phương bắc, bọn họ đã không thể ở lại quê hương, chỉ đành trôi dạt khắp hơi trở thành dân lưu lạc.
Nhưng điều kiện triều đình đưa ra vô cùng hấp dẫn khiến bọn họ không thể cự tuyệt, mỗi gia đình hai khoảnh đất, miễn thuế năm mươi năm, năm đầu tiên mỗi người mỗi tháng đều được quan phủ cấp cho năm đấu gạo và nửa đấu muối coi như trợ cấp sinh hoạt, dưới sức hấp dẫn vô cùng, có ba nghìn hộ dân gần trên vạn người nông dân mất đất thi nhau báo danh, bọn họ phân thành ba nhóm đi về phía Đam Châu và Côn Châu, nhóm sáu trăm hộ dân đầu tiên sẽ tiến về phía Côn Châu.
Lúc này, Tô Lượng vội vàng đi đến hỏi:
- Hai người các huynh còn ở đây chờ ai, gọi các huynh lên thuyền đó!
Lần này Tô Lượng và Lý Đại Thọ cũng bị Lại bộ điều đi Côn Châu, Lý Đại Chí đảm nhiệm huyện úy Đường huyện, Tô Lượng thì tham dự kế hoạch xây dựng Hán huyện, y đảm nhiệm chức tham quân cho Hải ngoại Kinh lược phủ, tuy rằng chức quan của hai người tương đối thấp, nhưng đã là chính thức, tương đương với chức bí thư lang, là kinh quan tòng bát phẩm.
Minh Nhân cười nói:
- Lại chờ thêm một chút nữa! Chúng ta lập tức sẽ lên thuyền.
Minh Lễ bỗng nhiên kêu to:
- Hình như đã đến!
Chỉ thấy phía xa xa có một con thuyền đang dọc theo đường sông chạy về hướng này, cách bọn họ không xa con thuyền dừng lại, một nữ nhân từ bên trong thuyền đi ra, vóc dáng của nàng rất cao khiến cho người khác kinh hãi, ở sau lưng nàng là một tiểu nương tử rất xinh đẹp, đúng là Chu Bội đang mặc trang phục thành hình dáng một cô gái nông thôn.
Tô Lượng lập tức há to miệng:
- Hóa ra là các huynh đang đợi nàng!
Đội thuyền trên trăm dặm về phía nam Đam Châu gặp phải cơn bão, cho dù cơn bão này không là gì đối với thuyền biển của Đại Tống, gió và sóng lớn không làm tổn hại cho con thuyền.
Nhưng những va chạm kịch liệt và nỗi sợ hãi vẫn khiến mọi người giống như vừa dạo một vòng cửa địa phủ, khiến bọn họ thực sự lĩnh giáo được uy lực của biển lớn, đại dương giáng cho mỗi người một uy thế phủ đầu khiến mọi người có cảm giác sợ hãi trong hành trình này.
Khi trời sắp sáng cơn bão cuối cùng cũng dừng lại, Chu Bội ngồi trên boong thuyền ở khoang trong, dựa vào vách thuyền, sắc mặt tái nhợt, môi không có một tia máu, thuyền lớn lắc lư mạnh cả đêm khiến nàng bị hành hạ đến chết đi sống lại, cảm giác trời đất tối sầm, cho dù bây giờ sóng êm gió lặng nàng vẫn không dịu đi.
- Kiếm tỷ, đánh chết ta cũng không ra biển nữa! – Chu Bội giọng yếu ớt nói.
Tình hình của Kiếm Mai Tử tốt hơn nàng ta nhiều, tuy rằng cô ấy cũng lần đầu tiên ra biển nhưng cô ấy võ nghệ cao cường có thể nhanh chóng điều chỉnh mình, cũng có chút bối rối, chỉ là so với Chu Bội khóc hô thét một đêm thì cô ấy trên cơ bản giữ vững bình tĩnh hơn.
Kiếm Mai Tử ngồi xếp bằng một canh giờ khôi phục sức khỏe, trên cơ bản đã hồi phục hoàn toàn, cô ấy đứng lên cười nói:
- Tỷ đi ra xem, tốt nhất muội ngủ một lúc hồi phục chút thể lực đi.
Kiếm Mai Tử bước nhanh đi ra, chỉ nghe thấy tiếng rên nhỏ của Chu Bội phía sau:
- Ta không ngủ được.
Vừa mới đi ra một lát Kiếm Mai Tử lại chạy vào:
- A Bội nhanh ra đây xem.
- Xem cái gì?
- Mau xem mặt trời mọc, quả thực rất tráng lệ.
- Mặt trời mọc có cái gì mà xem?
Tuy nói như thế, Chu Bội vẫn ngọ ngoạy đứng dậy dựa vào vách thuyền đi ra khoang thuyền, rất nhiều người giống như nàng ta đi ra khoang thuyền, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, không kìm được hô lên.
Chỉ thấy một mặt trời vừa tròn vừa lớn nhô lên trên mặt biển mênh mông ở phía đông, mặt biển còn lơ lửng một tầng trắng đục mỏng như trên sương mù, bầu trời trong xanh, mặt trời màu đỏ thẫm hình cầu từ từ mọc lên, phía dưới ánh sáng màu đỏ dần dần chuyển thành màu vàng, trong phút chốc tỏa ra bốn phía.
Toàn bộ bầu trời bị nhuộm thành màu vàng, đám sương mù cũng bị quét sạch, ánh sánh vàng trên biển, thuyền và mọi người đều chìm đắm trong ánh sáng vàng như chốn thần tiên khiến mọi người say sưa trong ánh bình minh hùng vĩ này.
***
Đội thuyền ở trên Đam Châu nghỉ ngơi hai ngày rồi xuyên qua eo biển tiếp tục dọc theo hướng tây đảo Nhật Bản phương bắc hướng về Côn Châu chạy đi.
Khi đội thuyền xuyên qua eo biển bắc thượng sau vài ngày, một đội thuyền từ phía đông nước Nhật Bản đánh tới đến cảng Trường Kỳ, hai nghìn quân Tống trực tiếp chiếm lĩnh Trường Kỳ tiếp quản phòng ngự của Trường Kỳ.
Tin tức này như mọc cánh, rất nhanh truyền đến thủ đô Bình An Kinh.